Ức chế trong lòng Thừa Lân tiêu biến. Trong khoảnh khắc, Thừa Lân cảm thấy mọi xúc cảm khác nhau. Do dự rồi kiêu căng, khát máu rồi trắc ẩn, u uất rồi minh mẫn. Dòng nội công—nguồn năng lượng huyết mạch mà lão sư Gia Tịnh luôn giảng giải mà Thừa Lân chưa bao giờ cảm nhận được—chạy xuyên suốt cơ thể chàng, một cơn buốt lạnh dọc sống lưng. Sức mạnh mới khai phá được truyền vào thanh Không Ngưng Kiếm, khiến nó mờ tỏa ánh sáng xanh dương như hỏa lân tinh. Tới cả Ô Di Hà đang xông tới cũng phải dừng lại để chiêm ngưỡng.
"Quả nhiên là đồ đệ của Ni Kham gia," Hà trầm trồ.
Ô Di Đạo hoàn hồn rất nhanh. "Ta chưa tin. Phải để ta cảm thấy lần nữa!" Hắn hô lớn, xông pha lần nữa, đổi phương hướng tiếp cận. Nhưng đường kiếm của hắn sức mạnh dù lớn nhưng nhiều cử động thừa thãi, có thể nhìn ra ngay. Thừa Lân vung kiếm ngang không trung, thanh kiếm lả lướt như ngòi bút của họa sĩ, gọn gàng tinh giản chặn đứng.
Ô Di Đạo 'hừm' một tiếng. Vừa lúc Ô Di Hà tiếp cận, hắn mới tiến lại gần, ném cây đoản kiếm của mình xuống đất mà bảo, "Huynh cho đệ mượn cây đại đao."
"Ta không cho ngươi động vào vũ khí nào hết," Hà giận dữ đáp. "Ngươi không thể kiềm chế bản thân."
"Đệ sẽ không động tới một sợi tóc của tên tiểu tử kia." Ô Di Đạo cười cợt, huých khuỷu tay rồi vỗ vai Hà. "Cả tháng trời này, đệ không khiêu khích một tên lính Mông Cổ nào. Hôm nọ, có con chuột lẻn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-kiem-phuc-quoc/2737286/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.