Quần mang thủ cấp của Tự ra treo trên cờ hiệu. Quân Kim ngoan cố còn chui lủi trong lùm cây, bụi cỏ, thấy vậy cũng quy hàng toàn bộ. Quần không còn hứng sát sinh, cho bọn họ hàng, chỉ mong mau chóng quay về báo công với chủ tướng.
Quân Mông Cổ cho san bằng Trường Chinh, đốt sạch nhà cửa, già trẻ lớn bé giết trên năm trăm hộ, xác chất thành núi, máu chảy thành sông, màu tanh tưởi khét lẹt bốc lên cách chục dặm còn ngửi thấy.
Đội hộ vệ của Quần lôi ra một thiếu niên mặt mũi lấm lem, bộ dạng thất thần, kéo hắn đến trước mặt Quần. "Bẩm tướng quân, chúng thần bắt được kẻ này đang nấp dưới gầm giường trong tư gia quận thú Khuất. Hắn nói có điều có thể thương lượng với tướng quân."
Quần hỏi, "Ngươi là ai, mau xưng tên tuổi."
Tay thiếu niên run rẩy lẩy bẩy, nói không thành tiếng. Phải mất dăm ba lượt gặng hỏi, Quần mới biết hắn tên Hoát Triển, em trai Hoát Tự.
Triển quỳ lạy. "Xin đại tướng cho tha mạng. Tiểu nhân họ Khuyết, phụ tổ là Ngự sử đại phu đầu triều, có nhiều thông tin mật quý giá, sẽ có ích cho đại tướng. Thanh kiếm đại tướng tước được từ tay thực huynh của tiểu nhân, tiểu nhân cũng biết công pháp để có thể thi triển."
"Bí mật của các ngươi chúng ta đều nắm rõ hết. Người các ngươi quy hàng cũng phải tới trăm hộ, làm gì có cái gì của các ngươi là ta không biết? Còn vũ khí của ngươi, ta không thèm dùng đến. Giữ mạng cho người kì thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-kiem-phuc-quoc/2737151/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.