Cổ Mạnh Ninh nói, "Hai huynh đệ luyện tập cùng nhau, sao không rủ Mạnh Ninh vào góp vui?"
Thấy Mạnh Ninh tới, Ô Di Hà mới cười khà một tiếng, nói, "Cổ đệ, ta cũng đang định nhờ đệ mấy việc đây. Thật tiện lợi sao đệ lại ở đây."
"Huynh muốn nhờ việc gì?" Mạnh Ninh hỏi.
"Trong bốn huynh đệ ta, đệ là người giỏi quyền cước nhất. Sao đệ không chỉ giáo cho Hoàn đệ mấy đường?" Hà đáp rồi chỉ về phía Thừa Lân.
Thừa Lân nói, "Đệ không quen chỉ dùng quyền cước." Võ pháp Ni Kham gia có luyện một bài quyền bảy thức, một bài cước năm thức, nhưng mục đích chủ yếu là để luyện gân luyện cốt, thân thể tráng kiện, chứ không dùng để trực tiếp tỉ võ.
"Đệ có thể nghĩ rằng ra chiến trường ai nấy đều có khí giới, chỉ tập quyền cước là không quan trọng." Cổ Mạnh Ninh vỗ vào hai tay mình, còn hai chân giậm xuống đất kêu xoàn xoạt. "Nhưng đôi chân, đôi tay ta là hai thứ gắn liền với ta, chính là những thứ căn bản nhất. Kể cả khi ta dùng vũ khí bằng một tay, ta vẫn còn một tay, còn hai chân nữa. Sẽ tới lúc ta dùng đến, và sẽ tới lúc đòn cước của ta cứu mạng ta."
Cổ Mạnh Ninh tiến gần hai bước, hạ trọng tâm đứng thành thế tấn, năm ngón tay chụm vào nhau, hai bàn tay giơ ra trước mặt theo phương chéo.
"Lại đây tung một quyền đi," Mạnh Ninh mới nói với Thừa Lân.
Lân đáp, "Xin được thỉnh chiêu Cổ huynh." Rồi bộ pháp nhanh nhẹn xông vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-kiem-phuc-quoc/2688261/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.