Mai Quân Bích cùng hai kỵ mã Cầm Nhi và Kiếm Nhi ra khỏi Ngũ Phong trại theo sơn đạo đi về hướng Tây nam.
Cách trấn mấy dặm đã lọt vào rừng sau hoang vu, núi non trùng điệp.
Tuy sơn đạo không hiểm trở lắm nhưng xuyên giữa rừng bạt ngàn tối om không có vết chân người.
Bạch mã của Mai Quân Bích mỗi ngày có thể đi ngàn dặm, đôi ngựa của Cầm Nhi và Kiếm Nhi cũng đều là tuấn mã nên dù khe sau đường dốc vẫn chạy băng băng.
Đi chừng một canh giờ thì đến sơn đạo cũng hết, trước mặt là dốc cao núi hiểm, biết Ca Lạc sơn trang ở đâu?
Mai Quân Bích dừng ngựa lại, bối rối đưa mắt nhìn quanh.
Đột nhiên chàng phát hiện thấy hình như có vết chân giẫm lên cỏ còn mới.
Chàng xuống ngựa lần theo, quả nhiên thấy đó là vết chân người, bước đi không được đều đặn chỉnh tề cho lắm, có lẽ do mang hàng hóa hay vật gì khá nặng.
Dấu chân đi về hướng Tây nam.
Mai Quân Bích thầm nghĩ :
- “Có thể đây là người của Ca Lạc sơn trang mua vật phẩm về. Cứ đuổi the hỏi kỹ xem sao!”
Nghĩ thế liền vẫy hai tên thư đồng tế ngựa theo dấu chân tiếp tục hành tiến.
Đi mới chừng nửa dặm thì tới một con khe cạn và rất hẹp, lọt giữa hai ngọn núi, ngựa không sao đi được.
Vết chân chính đi qua con khe này.
Thực ra đó chẳng phải là con khe nữa mà chỉ là chỗ nứt của ngọn núi mà thôi, chỉ đủ cho một người qua lọt.
Không còn cách nào khác, họ đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-kiem-kim-thoa/36649/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.