Thôi Huệ từ nhỏ đã được gia gia cưng chiều truyền thụ cho khinh công thượng thừa. Thế nhưng hôm nay tiếng loảng xoảng của binh khí phát ra từ đâu đó chỉ vài chục trượng, thế mà nàng đuổi riết vẫn không sao theo kịp.
Thôi Huệ cắm đầu chạy ước chừng vài dặm, tiếng loảng xoảng vẫn vang lên phía trước như trêu ngươi.
Nàng bực mình rủa :
- Hừ! Đuổi không kịp ta cũng cứ đuổi!
Thế rồi tận lực thi triển hết khinh công, tưởng chừng như càng bị bỏ rơi mỗi lúc một xa.
Đêm rất yên tĩnh, bốn phía không một bóng người.
Tiếng loảng xoảng phía trước nghe càng lúc càng rõ, không xa hơn cũng không gần lại, vẫn giữ khoảng cách vài chục trượng!
Có lúc Thôi Huệ muốn bỏ không truy nữa, nhưng tính nàng vốn bướng bỉnh hiếu thắng nên vẫn chưa chịu cam tâm.
Sau thời gian chừng một tuần trà, Thôi Mẫn cũng đuổi kịp.
Nhận ra người phía trước có ý trêu ngươi, cô ta liền gọi tiểu muội :
- Huệ muội! Đừng đuổi nữa! Chúng ta còn phải đến hội ước ở thành Lăng Cơ mà!
Thôi Huệ tức giận giẫm chân nói :
- Tỷ tỷ thấy đấy! Rõ ràng hắn cố ý trêu chọc chúng ta, thật tức chết đi được!
Chợt nghe từ phía sau lưng có người cười hô hố nói :
- Thôi lão đầu đào tạo được hai nha đầu các ngươi có khinh công chẳng phải tầm thường!
Tiếng nói mỗi lúc một xa, đến hết câu thì lại nghe tiếng binh khí loảng xoảng cách chừng hai chục trượng như trước!
Thôi Mẫn, Thôi Huệ chú mục nhìn nhưng trong bóng đêm mông lung đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-kiem-kim-thoa/36643/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.