Chương trước
Chương sau
Thắp hương xong trở lại trong viện của mình, Cư Bất Khuất xúc động không thôi: "Nhớ khi xưa tiên sinh đến học viện chúng ta ứng tuyển làm huấn luyện sư, bổn tọa vừa nhìn qua đã biết ngay nàng là rồng phượng giữa loài người, không giống người thường! Bổn tọa quá là tinh mắt..."

Vi Tam Tuyệt đang lau kiếm Trầm Mặc, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y: "Sao ta lại nhớ rõ, ngươi nói dù sao cũng không thể tệ hơn, liều một phen ngựa chết coi như ngựa sống?"

- -- ---

Trên khán đài của Diễn Võ Trường.

"Sư tỷ lợi hại quá!" Giang Thiện Duy kích động không thôi.

"Đây là công lao của Bì Bì." Chi Kỳ khoanh tay ngồi sát bên trái cậu.

"Đó là vì được sư tỷ nhắc nhở." Đương nhiên không thể thừa nhận Bì Bì lợi hại, Giang Thiện Duy cãi lại, "Sư tỷ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, còn có thể đoán ra Bì Bì có thể làm được, đây mới là lợi hại nhất!"

Chi Kỳ gật đầu: "Đúng rồi, sư tỷ của huynh lợi hại nhất." Thầm nghĩ huynh là ca ca, huynh nói gì cũng được.

Biết rõ hắn nói cho có lệ, Giang Thiện Duy vẫn cực kỳ vui vẻ, cậu quay sang bên phải mình, buồn bực nói: "Huyễn Ba tiền bối, sao ngài không có chút phản ứng nào vậy?"

"Muốn phản ứng kiểu gì?" Đang giữa trưa, nhiệt độ hơi cao, Huyễn Ba một tay che dù xương cá, một tay cầm chiếc quạt làm từ vỏ trai tinh xảo, quạt lia lịa, tinh thần rã rời.

"Chúng ta thắng rồi, ngài không phấn khích à?" Giang Thiện Duy khó hiểu, "Ngài không làm thơ biểu lộ tâm tình sao?"

"Ta còn nhớ kỹ lúc trước vì hoàn thành bài thi khảo nghiệm, Hạ Cô Nhận đã tiểu vào lu nước của ta đấy!" Từ đó về sau Huyễn Ba mất hết hứng thú với thi đấu, huống chi mới trước đó còn bị Quân Chấp chế nhạo vì ý định giả dạng làm Trục Đông Lưu.

Huyễn Ba quạt phành phạch chiếc quạt bằng vỏ trai để xua đi cơn giận đang bùng lên, chậc lưỡi nói: "Hơn nữa, Mặt Trăng Nhỏ lợi hại như vậy, thắng một trận đấu nhỏ nhoi như vậy không phải là chuyện bình thường sao? Có gì đâu mà phấn khích?"

"A há, đúng nhỉ, hình như rất có lý!" Giang Thiện Duy gãi gãi mái tóc dài của mình, cậu cũng chưa từng nghĩ sư tỷ sẽ thua.

Giang Thiện Duy, Chi Kỳ và Huyễn Ba ngồi cùng nhau thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên khán đài. Bởi vì ba người họ đều trông giống hệt nhau, gương mặt đẹp trắng trẻo, mái tóc xoăn dài thật dày tựa rong biển. Chính vì cảm thấy hình ảnh "anh em sinh ba" vô cùng lý thú nên Huyễn Ba mới chịu khó ngồi đây với hai anh em Giang Thiện Duy dưới cái nắng giữa trưa.

Lúc này, phía sau cách chỗ họ không xa truyền đến tiếng cười: "Sáu trăm tám mươi năm mới thắng được trận này, thấy phấn khích cũng là chuyện thường tình."

"Phải đấy! Rốt cuộc cũng không còn "lót đáy" nữa rồi!"

"Hi vọng bọn họ có thể thắng thêm trận nữa, ra khỏi vòng bảng gặp chúng ta..."

Sau đó cười mỉa mai hai tiếng, ngụ ý là "Để bọn ta có dịp dạy bảo các ngươi."

Giang Thiện Duy không quay đầu cũng biết đấy là người của Chích Viêm quốc, thực lực mạnh chỉ sau Thiên Phong. Cậu xắn tay áo chuẩn bị tranh luận với bọn họ.

Chi Kỳ cũng quay đầu nhìn qua đó, hắn không quan tâm ai thắng ai thua, nhưng dám chọc ca ca hắn không vui thì chính là phạm vào điều cấm kỵ của hắn.

"Ha!" Huyễn Ba trợn mắt, "Các ngươi bất quá chỉ là "lão nhị vạn năm" thôi, còn mặt mũi chê cười người khác à?"

Mấy người kia mặt mày sầm xuống, chưa kịp nói gì thì nghe Huyễn Ba đọc:

Ánh trăng lên cao

Ta hóa cá thành rồng

Ngươi khao khát ngăn cản

Nhưng chỉ là viễn vông

Dù gió có thổi đông tây nam bắc

Ta là một quả chanh quay cuồng trong gió

Nghỉ một nhịp, Huyễn Ba nhướng mày quét mắt về phía bọn họ đọc câu cuối: "Chua chết các ngươi!"

- -- ---

Sân đấu sau đó phải nhường lại cho các đội khác đấu tiếp, huống chi mấy người Hạ Cô Nhận đã đánh suốt ngăm ngày cần phải nghỉ ngơi, Khúc Duyệt đề nghị với Liên minh chuyển trận đấu bảng còn lại của bọn họ đến cuối cùng.

Những người khác ở lại Diễn Võ Trường quan sát học tập, Khúc Duyệt đưa Khúc Xuân Thu trở về biệt viện, trên đường nàng hỏi: "Cha, cha có hài lòng với biểu hiện của con không?"

Khúc Xuân Thu mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng: "Vi phụ đã nói từ lâu, con sở hữu hết tất cả ưu điểm của vi phụ và mẫu thân."

Khúc Duyệt thầm nghĩ cha thật giỏi tự dát vàng lên mặt. Nhưng dẫu sao so với sự "ruồng bỏ" con cái của mẫu thân, nàng vẫn rất thích cha mình hơn, trong nhà bọn họ chưa bao giờ tồn tại khái niệm "con nhà người ta", họ Khúc luôn ưu tú nhất.

Khúc Xuân Thu lại nói thêm: "Lúc con mười bốn tuổi, ta có hơi lo lắng nhưng giờ đã thật sự yên tâm."

Khúc Duyệt vốn hơi giận ông chuyện cố tình "gây thêm phiền" cho nàng nhưng vừa nghe vậy trong lòng chợt chua xót, đồng thời không khỏi lo lắng sốt ruột. Trăm ngày mệnh kiếp chỉ còn lại hơn hai mươi ngày. Rốt cuộc mẫu thân chờ đến khi nào mới ra tay, cũng phải cho phụ thân chút thời gian để đột phá chứ.

Sau khi trở lại biệt viện, Khúc Duyệt chuẩn bị về phòng lấy người gỗ nhỏ ra, hỏi thăm Cửu Hoang tình hình Thiên Nhân Cảnh, nhưng nàng bị Hình Ngạn gọi lại: "Khúc cô nương!"

"Hình tiền bối!" Khúc Duyệt thấy hắn không định đi vào nên bước ra ngoài sân, đứng cạnh hắn dưới bóng cây.

Hình Ngạn mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Cô nương, cữu cữu bảo ta đến nói với cô nương... Đương nhiên ta cũng muốn đến chào tạm biệt cô, chúng ta sắp quay về Thiên Nhân Cảnh rồi."

Khúc Duyệt cau mày: "Không phải Hình tiền bối đã chấp nhận thách đấu cùng ta ư?"

Hình Ngạn xua tay: "Cô nương, vì trận đấu này ta chưa từng chợp mắt, nghiêm túc phân tích xong, ta thấy cữu cữu nói rất đúng, khả năng ta thắng không lớn."

Khúc Duyệt: "Hả?"

Hình Ngạn nói: "Bản thân câu hỏi không khó, cái khó là cần hiểu biết phong tục tập quán, nguyên tắc giáo dục của Cửu Quốc. Việc này đòi hỏi tiêu tốn nhiều thời gian nghiên cứu học tập. Cô nương hẳn là đã khổ công không ít."

Khúc Duyệt gật đầu: "Đúng vậy, vãn bối đã nghiên cứu kỹ càng gần một năm."

Hình Ngạn cười nói: "Nếu ta muốn thắng có lẽ cũng cần khoảng thời gian tương tự, thêm nữa đọc sách đối với người Thiên Võ chúng ta mà nói... thật là chuyện đau đầu thay." Hắn nho nhã lễ độ chắp tay, hơi cúi đầu, "Cho nên, ta đành nhận thua thôi."

Rất thức thời, đầu óc cũng rất linh hoạt, Khúc Duyệt không tìm được lý do cản đường bọn họ, chỉ đành ra vẻ kinh ngạc nói: "Nhưng chẳng phải người Thiên Võ các vị vĩnh viễn không nhận thua sao?"

"Đó là không thể bại bởi nam nhân, bại bởi nữ nhân thì không sao." Hình Ngạn mím môi, "Thiên Võ chúng ta trước nay đều phục tùng Thiên Nữ."

Khúc Duyệt gật gật đầu, mắt chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt hắn.

Nhắc đến thần phục Thiên Nữ, hắn không biểu hiện chút xíu bất mãn nào, xem ra không bị phụ thân Hình Du của hắn ảnh hưởng. Thế nên mẫu thân đánh giá Hình Ngạn tương đối tốt, trừ bỏ chuyện hắn dễ dao động thì chẳng có gì để bắt bẻ.

Hình Ngạn thực sự không bất mãn nhưng có hối tiếc.

Thấy Khúc Duyệt chăm chú nhìn mình, hắn cũng ngẩn ra, do dự chốc lát rồi thở dài: "Ta biết lời này không nên nói ra, nhưng cô nương thông tuệ như vậy hẳn đã cảm giác được. Ở hội luận đạo trên biển Mạn Đà, lần đầu tiên nhìn thấy cô nương, ta đã có lòng ngưỡng mộ."

Khúc Duyệt đang tập trung nghĩ ngợi chuyện tạo phản của tộc Thiên Võ nên bị bất ngờ khi hắn đột nhiên thổ lộ nỗi lòng. Nàng giật mình, hơi cau mày dời ánh mắt sang cái cây kế bên. Trừ Cửu Hoang, đây là lần đầu tiên có nam nhân thổ lộ với nàng.

Không có cảm giác gì cả nhưng cũng không tiện ngắt lời hắn đâu nhỉ?

Chờ hắn nói xong, nàng ngượng ngùng nói: "Vãn bối đã có..."

Thấy nàng lộ vẻ xấu hổ, Hình Ngạn vội nói: "Cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ bày tỏ suy nghĩ của mình thôi, không có ý gì khác. Cô nương đã có tình lang mà ta cũng đã có hôn thê được chọn từ lâu, hôm nay nói ra cũng xem như từ bỏ nỗi tiếc nuối."

Đây là lời tận đáy lòng.

Nhưng khi Hình Ngạn nói ra lại ẩn chứa chút hi vọng. Hắn luôn muốn biết liệu nàng có chút khác biệt nào với hắn hay không.

Khúc Duyệt lại chỉ "ừm" một tiếng: "Ta hiểu."

Hình Ngạn khó tránh khỏi thất vọng, cũng hoàn toàn mất hết hi vọng.

Hết hi vọng rồi, hắn lại cảm thấy đôi phần may mắn, may mắn rằng nàng vô tình với mình, bằng không hắn thật không biết với thân phận thiếu chủ Thiên Võ của mình, hắn nên làm sao cho phải.

Không khí nhất thời có chút lúng túng.

Hình Ngạn chuẩn bị đi, trước khi chào tạm biệt, hắn chần chừ luôn mãi, dịu dàng nói: "Khúc cô nương trời sinh thanh tú, tựa như hoa sen mới nở. Đồng phục phu tử của Học Viện Phúc Sương này rất hợp với cô, làm cô càng thêm thanh cao thoát tục tựa như sương tuyết tiên tử vậy."

"Đa tạ tiền bối khen ngợi." Khúc Duyệt hiểu ý hắn, vẻ ngoài của nàng thuộc kiểu "em gái nhà bên", áo màu đỏ tươi diễm lệ mà nàng hay mặc không thích hợp lắm.

Hắn không phải người đầu tiên gợi ý và cũng chẳng phải người cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Khúc Duyệt không khỏi nhớ đến Cửu Hoang. Trong ấn tượng của nàng Cửu Hoang chưa bao giờ nhắc đến nàng mặc thế nào sẽ đẹp mắt. Có lẽ trong mắt hắn, nàng chỉ là nàng, căn bản không cần quần áo... Úi, hình như nói vậy nghe hơi tục nhỉ?

Khúc Duyệt buồn cười, sau khi trở vào phòng, nàng lấy người gỗ nhỏ ra.

Lần này chờ một lúc lâu người gỗ mới sống lại trong lòng bàn tay nàng: "Lục Nương!"

Khúc Duyệt nghe giọng hắn pha chút mỏi mệt: "Sao thế? Chàng gặp trở ngại gì khi tạo không gian sao?"

"Thật ra không có phiền phức gì, chỉ là sư phụ không chịu cho ta nghỉ ngơi..." Cửu Hoang đầy thống khổ, không cho hắn nghỉ ngơi cũng không sao, nhưng lại không cho hắn nhớ Lục Nương, hễ hắn ngẩn ra một chút là bị mắng té tát, tim rất mệt, "Cho nên hơi vất vả."

Tuyết Lí Hồng là sư phụ, Khúc Duyệt tuy xót Cửu Hoang nhưng không quản được chuyện người ta dạy đồ đệ, nàng xoa đầu hắn: "Chàng có thể làm nũng một chút với sư phụ."

"Ta sẽ bị sư phụ đánh chết." Cửu Hoang nào dám, "Lục Nương, nàng đấu xong rồi?"

"Ừ."

"Vậy là tốt rồi, chắc chắn nàng đã rất vất vả, nghỉ ngơi đi."

Khúc Duyệt nói: "Sao chàng không hỏi ta kết quả?"

Cửu Hoang hơi giật mình: "Này cần hỏi sao?" Lục Nương sao có thể thua được.

Khúc Duyệt nhướng mày, đi vào chính đề: "Thiên Nhân Cảnh hiện giờ thế nào?"

"Nghe sư phụ ta nói, từ khi quý tộc Thiên Võ bắt đầu phỏng đoán sư phụ ta là nữ nhân và ta là con trai Tông Quyền, mấy người đó càng ngày càng kiêu ngạo, cơ hồ không để Thần Điện vào mắt nữa." Cửu Hoang biết nàng muốn hỏi điều gì, vẫn luôn ghi nhớ kỹ những việc này trong đầu, "Hai ngày trước Đại Tư Tế đã cho gọi tộc tưởng tộc Thiên Võ, cái người Hình Du đó rõ ràng đang ở Thần Đô nhưng lại báo rằng mình không có..."

Nghe Cửu Hoang kể xong, Khúc Duyệt suy nghĩ một lát: "Rau Hẹ, chàng đến báo với sư phụ chàng rằng mấy người Tông Quyền sắp rời khỏi ma chủng về Thiên Nhân Cảnh."

"Được!"

- -- ---

"Cái thằng ranh con này lại phân tâm nữa hả?"

Lần này trước khi Tuyết Lí Hồng ra tay Cửu Hoang lập tức né xa.

Trước khi Tuyết Lí Hồng ra tay lần nữa, hắn nói nhanh: "Lục Nương nhắn con nói với sư phụ mấy người Tông Quyền đang trở về..."

Tay Tuyết Lí Hồng dừng đột ngột giữa không trung, chuyển sang xoa cằm.

Trầm ngâm thật lâu sau, nàng vẫy tay: "Ngươi lại đây!"

Đợi Cửu Hoang đưa lỗ tai qua, nàng nhỏ giọng nói mấy câu.

- -- ---

Nơi đặt chân khi trở lại Thiên Nhân Cảnh từ Phàm Nhân Cảnh có một cánh cổng cao to đồ sộ. Nếu Khúc Duyệt nhìn thấy e là sẽ phải thốt lên "Nam Thiên Môn!"

"Tông đại nhân! Hình thiếu chủ!" Thủ vệ nhìn thấy bọn họ thì giật mình ôm quyền chào hỏi.

"Ừm." Tông Quyền lạnh nhạt gật đầu, đi nhanh về phía trước.

Nhóm thủ vệ cúi đầu, biểu cảm trên mặt tràn đầy ý vị sâu xa.

Tông Quyền vốn không mấy để ý chuyện bên ngoài nên hoàn toàn không nhận thấy, song Hình Ngạn và Tông Tâm đều cảm nhận được kỳ lạ, không rõ chuyện gì đang diễn ra.

Khi bọn họ đang định dò hỏi, Tông Quyền nhìn thấy cách đó không xa, Cửu Hoang ngồi điêu khắc bên đường.

Y nhíu mày: "Sao lại là ngươi?"

Cửu Hoang chừng như bị đánh thức, lập tức đứng dậy đi tới: "Tông..."

Chỉ hô một chữ này sau đó im bặt.

Ánh mắt nhóm thủ vệ phía sau càng thêm quái dị.

Tông Quyền hỏi: "Ngươi ngồi đây chờ ta?" Kỳ lạ, làm sao tiểu tử này biết thời điểm mình trở về?

Cửu Hoang cất con dao khắc: "Tông tiền bối, sư phụ ta nói muốn gặp ngài một lần, bảo ta đến đây chờ ngài, nói ngài về rồi thì đi tìm sư phụ trước."

Tông Quyền không muốn: "Ngươi về nói với hắn bây giờ ta phải đi gặp Đại Tư Tế phục mệnh, không rảnh để ý đến hắn."

Mặc dù y không bắt được Tuyết Lí Hồng nhưng Tuyết Lí Hồng đã tự trở về nên được Đại Tư Tế tha thứ, còn có thể lập công chuộc tội. Nhưng việc này không liên quan đến y, nhiệm vụ của y vẫn cứ thất bại cho nên y phải đến gặp Đại Tư Tế để giải thích và sau đó nhận phạt.

Cửu Hoang ngăn y lại: "Không được, sư phụ ta nói, ngươi không thể đến gặp Đại Tư Tế trước, ngươi phải đi gặp sư phụ trước."

Tông Quyền cảm thấy quá buồn cười: "Dựa vào cái gì ta phải đi gặp hắn, hắn còn quan trọng hơn Đại Tư Tế à?"

Không muốn phí thời gian nữa, Tông Quyền vòng qua người Cửu Hoang, tiếp tục đi về phía trước.

Cửu Hoang vội vàng bước theo ngăn cản, rất mạnh mẽ nói: "Không được, ngươi phải đi, sư phụ ta nói..."

Những lời còn lại đều chuyển thành truyền âm: "Sư phụ ta nói hôm nay ngươi không đến gặp sư phụ, sư phụ sẽ viết tất cả những chuyện mất mặt của ngươi ở nhân gian thành thoại bản rồi phát cho từng người ở Thiên Nhân Cảnh này, xem ngươi có bị mất mặt không."

Mặt Tông Quyền tối sầm: "Thực vô lý quá thể, các ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?"

Cửu Hoang gật đầu: "Sư phụ ta nói, ngươi chắc chắn sẽ sợ, chiêu này nhất định dùng được."

Sắc mặt Tông Quyền càng đen: "Đã về lại Thiên Nhân Cảnh, Tông Quyền ta há sợ ai? Buồn cười!"

Vừa nói y vừa phất tay áo, lần nữa vòng qua Cửu Hoang đi về phía trước.

Lần này Cửu Hoang không cản y.

Tông Quyền đang đi chợt dừng lại, quay đầu nhìn Cửu Hoang: "Sao ngươi không đi nữa?"

Cửu Hoang: "Ngươi quản được ta?"

Tông Quyền nghiến răng: "Ngươi không dẫn đường làm sao ta biết sư phụ ngươi đang ở đâu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.