Thiên Thù và Thiên Đỗng không ngừng giằng co.
Nhưng hệt như lời Di Ân từng nói, tu vi ngang nhau, mười kiếm chính đạo đánh không lại hai kiếm ma đạo. Tuy nhiên giằng co gay gắt của Thiên Thù và Thiên Đỗng cũng không thể dừng lại trong thời gian ngắn.
So với mấy đại lão bị tra tấn đến sắp kiệt sức, Khúc Duyệt thảm hơn nhiều, bởi có tận ba tiếng nói vang lên trong đầu nàng. Ngoài "Ta hận!" và "Ta khóc!", còn có tiếng Huyễn Ba ríu rít. Ban đầu hắn khuyên nàng nghĩ đến những chuyện vui vẻ hạnh phúc, thấy không tác dụng, hắn bắt đầu ca hát.
Giọng không lớn nhưng vẫn là thứ ma âm đinh tai nhức óc ấy.
Ảnh hưởng Khúc Duyệt phải chịu không hề giảm bớt, ngược lại mắt nàng càng chuyển đục.
" Ai, sao thơ ca không có tác dụng vậy nhỉ. Kiếm ý tác động lên ý thức kiểu này cũng giống với trận pháp thôi mà. Rõ ràng hồi trước ta có thể giúp Câu Lê phá trận." Huyễn Ba thử lại lần nữa nhưng vẫn vô dụng, "Vì tu vi của Mặt Trăng Nhỏ quá thấp hay vì thiếu nhạc đệm của Tiểu Điêu Nhi nhỉ?"
Huyễn Ba hoá thành tinh linh tí hon có cánh bay vòng vòng quanh đầu Khúc Duyệt, vừa bay vừa lầm bầm lầu bầu: "Chắc là thiếu nhạc đệm, xem ra ta nên thuê một tiểu đệ dắt theo bên người."
Khúc Duyệt nghe thấy hết những gì hắn nói, biện pháp phân tâm chỉ vô dụng. Trận pháp là mê hoặc ý thức, kiếm ý lại đồng hoá cảm xúc, hai cơ chế hoàn toàn khác nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/3370211/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.