Cửu Hoang bị Khúc Xuân Thu làm giật mình, bật dậy nhảy bổ ra khỏi quan tài hệt như vận động viên chạy trăm mét vượt rào.
Huyệt động dưới chân núi không lớn, quan tài đặt ở giữa, khoảng cách còn lại không đủ một trượng, hắn chỉ đành đứng nép sát tường.
Câu nói "ta thích chàng" vừa đến miệng lại phải nghẹn trở về, Khúc Duyệt bực bội đứng lên: "Cha!"
"Làm sao, chẳng lẽ con không thích vi phụ?"
Giọng nói vừa dứt, cảnh tượng sụp đổ, hai người chẳng những rời khỏi ảo mộng, không gian trận pháp cũng đã tiêu tan. Hai người từ huyệt mộ u ám nháy mắt đã đứng trong Điểm Tinh Nhai cảnh đẹp nên thơ.
Khúc Duyệt tức tối bừng bừng muốn tìm Khúc Xuân Thu sả giận, lại thấy bóng áo trắng, tóc cài trâm bạc đứng dưới tàng cây cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng.
Ánh trăng như lụa càng tôn dáng vẻ ông mờ ảo như thần tiên.
Nhưng nếu nhìn kỹ, Khúc Xuân Thu không giống kiểu trích tiên, đôi mắt linh động, thần thái ung dung, lúc mỉm cười tràn đầy văn nhã, từng cử chỉ đều thể hiện phong thái danh sĩ phong lưu đặc trưng thuộc thời đại của ông.
Nhìn thấy người cha nhiều năm không gặp dang rộng hai tay về phía mình, hỏa khí dồn nén của Khúc Duyệt tan hơn phân nửa, nàng mặt lạnh đi về phía ông. Nhưng đi được phân nửa, sắc mặt đã hòa hoãn, nàng bước nhanh nhào qua ôm lấy ông, vùi đầu vào ngực ông: "Cha!"
Khúc Xuân Thu vòng tay ôm chặt con gái thân yêu của mình, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/3361923/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.