Chương trước
Chương sau
Sững sờ hồi lâu, Khúc Duyệt không tin nổi vào tai mình nên hỏi lại: "Vì sao ạ?"

Nếu không phải từng nhìn thấy dáng vẻ tiên phong đạo cốt của lão tổ Kỳ Môn Tùy Thánh Quân trong ảo mộng hợp đạo, Khúc Duyệt hẳn đã nghĩ ông ấy là tà tu sau khi nghe chuyện.

Ôn Tử Ngọ không trả lời, chỉ thở dài một hơi biểu đạt tâm tình: chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, đây là vết nhơ cả đời không rửa sạch.

Khúc Duyệt bất chợt tỉnh ngộ: "Tùy Thánh Quân treo huân xương của cha vãn bối ở Thần Điện để tinh lọc mười năm, trong thời gian đó cha vãn bối đã thích mẹ của vãn bối sao?"

Lúc nhìn thấy cảnh đó nàng đã có dự cảm này mới cố tình tìm kiếm mẹ trong đám tiểu Thiên Nữ qua lại kia.

Vậy là không phải ngẫu nhiên mà mẹ nàng bị đám người Kỳ Môn này mai phục lúc hạ giới. Cha cướp cánh thiên nhân của mẹ để bà phải đuổi theo ông qua khắp các thế giới và tạo cơ hội cho hai người quen nhau.

Mà khoan đã.

Note: Đây là nội dung của chương 160. Một thời gian sau ngày up (khoảng 1 - 2 tuần) mình sẽ chỉnh lại nội dung cho đúng với thứ thự. Xin lỗi các bạn đọc trên wattpad.com vì sự bất tiện này, nhưng mình phải làm vậy vì truyện sau khi up trên wattpad là tự động bị load trên các web và app copy. Bạn có thể vào web chính của mình vymiu.com để đọc bản truyện được cập nhật nhanh hơn và hoàn chỉnh nhất, hiện đã đến chương 186.

Khúc Duyệt nghĩ đến câu chuyện cổ tích Ngưu Lang Chức Nữ, trong đó kể rằng Ngưu Lang được linh ngưu giúp đỡ đã trộm đi vũ y của Chức Nữ khiến nàng không thể quay lại thiên giới.

Sao giống hệt chuyện của cha mẹ nàng vậy?

Là câu chuyện truyền cảm hứng cho cha hay chính ông đã tạo ra câu chuyện cổ tích này?

Khúc Duyệt ôm một bụng hoài nghi.

Lúc này Ôn Tử Ngọ lên tiếng: "Tiểu chất nữ, ngươi nghĩ nhiều quá đấy, cha ngươi làm chuyện này chẳng phải để tạo cơ hội gặp gỡ gì cả. Lúc ấy, Vô Tướng Giới của bọn ta có vị đạo quân cảnh giới đỉnh Hợp Đạo mừng đại thọ năm nghìn tuổi, bọn ta biết Đại Tư Tế sẽ phái Thiên Nữ đến đưa lễ, nhưng không biết là ai."

Khúc Duyệt chất vấn: "Không biết là ai sao lại biết cha vãn bối đánh không lại?"

Ôn Tử Ngọ: "Lúc ấy phụ thân ngươi còn chưa tu được thân thể đàng hoàng. Thiên Nữ có thể được Đại Tư Tế phái đi tặng lễ, dù là ai, cha ngươi cũng chẳng đánh lại."

Khúc Duyệt càng khó hiểu: "Vì sao ông ấy lại muốn làm vậy ạ?"

Ôn Tử Ngọ nói: "Hắn và một đệ tử thân truyền của vị đạo quân kia có chút thù oán, trùng hợp tên đệ tử đó được phái ra đón Hàn Lộ nên bọn ta liền đi trước mai phục. Sau khi bị cướp cánh thiên nhân, nàng tỉnh lại chẳng hiểu sao lại xác định thủ phạm là phụ thân ngươi, sau đó đuổi theo. Nhưng mà không có cánh thiên nhân, linh khí của nàng bị hạn chế ở phàm trần, phụ thân ngươi dẫn nàng đi mất..."

Cửu Hoang nói xen vào: "Xích mích với đệ tử của đạo quân kia, sao không trực tiếp đánh hắn?"

"Đánh hắn một trận cũng chẳng khiến hắn ngột ngạt mấy, khiến sư phụ hắn vì hắn mà mất mặt trong lễ đại thọ mới sảng khoái." Khúc Duyệt không cần nghĩ ngợi đã nói ngay.

Nàng cũng rất hay để bụng trả thù những người xúc phạm mình, nhưng nàng sẽ không bao giờ làm liên lụy đến người vô tội.



Giọng Khúc Duyệt trở nên nghiêm túc: "Ôn tiền bối, loại hành vi này nếu ở Hoa Hạ của chúng ta sẽ phải đưa ra Tòa Án Dị Nhân."

Ôn Tử Ngọ hơi trầm mặc: "Tòa Án Dị Nhân ở Hoa Hạ các người nghe nói là do cha ngươi lập ra?"

Khúc Duyệt bị nghẹn, mím môi xụ mặt hỏi: "Mẹ ta có biết các tiền bối có tham gia không ạ?"

"Biết chứ. Phụ thân ngươi đâm dao giỏi lắm. Khi đó vì lấy lòng Hàn Lộ, dùng danh nghĩa báo thù cho nàng, ngoại trừ Giang Đàn, tất cả huynh đệ trong môn đều bị hắn dạy dỗ một trận, cả sư phụ cũng không thoát. Sau này phụ thân ngươi còn làm trò trước mặt Hàn Lộ, tự trục xuất khỏi sư môn, nói rằng vạch rõ ranh giới với bọn ta..."

Ôn Tử Ngọ ngập ngừng rồi nói thêm: "Chuyện 'xuân cung đồ' khiến ta bị nói lắp nhiều năm cũng chính từ đây mà ra..."

Xứng đáng! Khúc Duyệt thầm nghĩ.

Nàng lại hỏi: "Thứ cho vãn bối mạo phảm hỏi một câu, Tùy Thánh Quân cũng có xích mích với vị đạo quân kia ạ?"

Ôn Tử Ngọ lắc đầu: "Không có, sư phụ ta không thân thiết với vị đạo quân nọ nhưng cũng là người quen nhiều năm."

Khúc Duyệt thắc mắc: "Vậy thì sao...?"

Ôn Tử Ngọ: "Phụ thân ngươi là đệ tử nhỏ nhất nên ông ấy cực kỳ dung túng, hắn mở miệng thì ông ấy chẳng bao giờ từ chối. Còn suốt ngày tẩy não chúng ta rằng thân thế phụ thân ngươi đáng thương, bảo bọn ta phải nhường nhịn hắn."

Khúc Duyệt nhớ lại nhân duyên tao ngộ của cha nàng, cảm thán không biết sao mới báo đáp hết tấm lòng yêu thương của Tùy Thánh Quân.

Nàng đành chuyển hướng sang Ôn Tử Ngọ: "Vậy là tiền bối bị cưỡng ép nên mới làm việc bất nghĩa ư?"

"Tiểu chất nữ, ngươi không biết đâu, sư phụ chúng ta kia... ai..." Ôn Tử Ngọ không giải thích, "Đệ tử Kỳ Môn chúng ta, tuy thật không nhiều quy củ, nhưng loại chuyện này cả đời ta chỉ làm duy nhất lần đó."

Không tiếp tục đôi co, ngụ ý là ông đã đối tốt với Khúc Duyệt, trong này có nhân có quả, nàng đừng nghĩ quá nhiều, cứ thản nhiên tiếp nhận.

Khúc Duyệt cũng không nói tiếp, cúi đầu húp cháo.

Cuộn tranh tự động thu lại, hạ xuống mặt bàn, Khúc Duyệt nhờ Cửu Hoang đưa nó cho đồng tử đang chờ bên ngoài.

Lúc hắn quay lại, lần nữa ngồi xuống đối diện nàng, nhận ra vẻ mặt nàng buồn bực, liền hỏi: "Lục Nương, nàng giận ư?"

Khúc Duyệt dùng muỗng gõ gõ thành chén: "Giận thì không giận, chỉ hơi bực. Hiện giờ ta một nửa đau lòng cha ta, một nửa lại thấy ông ấy thật rất tệ, giống như có hai người đang đánh nhau trong đầu ta vậy."

Thấy Cửu Hoang im lặng thật lâu không đáp lời, nàng nhìn qua: "Chàng không hiểu?"

Cửu Hoang khó xử nói: "Ta thật sự không hiểu, ta chỉ có một nửa đầu óc, chưa từng thử cảm giác nửa này nghĩ một chuyện, nửa kia nghĩ chuyện khác."

Khúc Duyệt bị hắn chọc cười: "Vậy nếu cha ta là cha chàng, một nửa đầu óc này của chàng sẽ nghĩ thế nào?"

Cửu Hoang nói: "Là cha nàng ta còn nghĩ một chút, nếu là cha ta, ta nghĩ làm gì, nghĩ đến Lục Nương nàng còn chưa đủ kia mà."

Khúc Duyệt muốn mắng một câu 'ba hoa', nhưng lại nhớ hắn không phải người ba hoa, lời nói ra luôn chân thật.

Nàng chống cằm trêu chọc: "Ta đã ở trước mặt, chàng còn cần phải nghĩ nữa sao? Nghĩ cái gì nào?"

Cửu Hoang nói: "Có thể nghĩ rất nhiều."

Ví như Khúc Xuân Thu còn sống, chuyện cầu hôn phải để cha Diệp Thừa Tích ra mặt cho trịnh trọng. Vậy hắn còn cần dùng hoa châu tự mình cầu hôn Lục Nương không?

Phong tục kết hôn nhà Lục Nương kỳ lạ quá.

Nhưng lời hắn nói vào tai Khúc Duyệt lại hóa thành ý tứ khác, nàng nóng bừng cả tai: "Chàng đừng có nghĩ linh tinh, không nhớ Ôn Tử Ngọ đã nhắc nhở chàng gì sao?"

"Cái gì?" Vừa rồi Ôn Tử Ngọ có nói đến chuyện kết hôn sao, Cửu Hoang kinh ngạc, nhớ lại lời nhắc nhở của ông ấy mới biết thì ra Khúc Duyệt đã hiểu sai. Nhìn tai nàng phiếm hồng, gương mặt trắng trẻo của hắn cũng trở nên đỏ bừng.



Tâm vốn bình lặng, giờ phút này suýt nữa không khống chế được độc khí bốc ra, sau khi phong bế kinh mạch để áp chế, Cửu Hoang vội giải thích: "Lục Nương, ta không nghĩ về nàng theo cách đó, nàng đừng hiểu lầm."

"Ta hiểu lầm? Đầu chàng bốc khói rồi kia kìa." Khúc Duyệt chỉ đỉnh đầu hắn.

"Không thể nào!" Cửu Hoang vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt thả ra thần thức, liền thấy chẳng có gì, mới biết nàng đang lừa mình, hắn vuốt ngực hít liền mấy hơi, "Lục Nương, nàng đừng làm ta hoảng."

Khúc Duyệt che miệng cười. Sao trước kia nàng không phát hiện hắn đáng yêu như vậy nhỉ.

- -- ---

Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, Khúc Duyệt khởi hành, trước tiên đến chùa Đại Vô Tướng, sau đó theo trận pháp đi đến chùa Tiểu Vô Tướng ở Thập Cửu Châu, rồi trở về Tử Tinh Thành nơi Diệp gia tọa lạc.

Các sư huynh cục kỹ thuật vẫn còn ở lại giữ pháp trận thông đến Bộ Đặc Biệt. Khúc Duyệt không cho Cửu Hoang về cùng nàng, bảo hắn ở lại Diệp gia gặp Diệp Thừa Tích, đem dây xích núi kéo mỏ khoáng thạch về hoàn tất việc trùng kiến Kiếm Phong.

Khúc Duyệt cởi bỏ phong ấn khí hải, bước vào trận trở lại phòng tu luyện của Khúc Tống trước đây. Nhưng Khúc Tống đang ở thế giới ma chủng, ngồi trong phòng luyện công là Ngũ ca Khúc Thanh.

"Cha bảo muội sau khi vào ma chủng, hãy kêu Nhị Ca đưa muội đến nơi trước kia lão tổ Đường gia bế quan rồi triệu hồi cha ra." Khúc Thanh đeo hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên vào hông cho nàng, "Cái này cũng mang theo đi, đưa cho Nhị Ca."

Khúc Duyệt hơi nhíu mày, ngọn núi nơi lão tổ Đường gia bế quan ư? Xem ra đó là nơi thích hợp cho cha tránh né Thiên Đạo, vượt qua trăm ngày mệnh kiếp.

Nàng đi xuống Thiên La Tháp, trở vào bên trong đàn tỳ bà của mình, tiến vào thế giới ma chủng, phòng của nàng.

Thân thể không tốt, lúc đáp xuống lảo đảo suýt té, một bàn tay vươn ra đỡ lấy nàng.

Không cần nhìn cũng biết, có gan ở lại phòng nàng trong biệt viện Cửu Quốc chắc chắn là Khúc Tống.

"Không tồi, còn biết đem theo hạt châu mẹ tới." Khúc Tống tháo Nhất Tuyến Khiên quanh hông Khúc Duyệt xuống, trong thế giới ma chủng này, hắn không cách gì liên lạc được với thế giới bên ngoài nên lo lắng rất nhiều.

Khúc Duyệt kéo hắn đi ra ngoài: "Muội vào đây không phải chỉ để đưa đồ cho huynh."

Vừa đi vừa giải thích những việc xảy ra gần đây, hai anh em không đi thẳng đến ngọn núi kia mà quẹo qua phủ quốc sư Thiên Phong quốc, tìm Nguyên Hóa Nhất.

- -- ---

Suốt chặng đường đến biên cảnh Thiên Phong quốc, ba người ngồi trong xe của Nguyên Hóa Nhất không nói một lời.

Kiếm tâm của Nguyên Hóa Nhất vẫn chưa thành, tiếp tục cùng kiếm Thiên Hiền chán ghét nhau nên không nhớ ra hết chuyện quá khứ. Nguyên Hóa Nhất hoàn toàn không rõ mục đích của hai người Khúc Duyệt, họ bảo hắn đi cùng, hắn do dự một chút rồi đi theo.

Lúc đến nơi, dấu vết giao chiến trước kia với lão tổ Đường gia vẫn còn lưu lại.

Trên đỉnh núi, Nguyên Hóa Nhất mặc áo choàng lông vũ, tay cầm kiếm, dáng vẻ ung dung quý phái. Thấy Khúc Duyệt ném ra đàn tỳ bà, liền biết nàng đang triệu hoán người bên ngoài vào. Lại nhìn thái độ mong chờ của Khúc Tống, hắn đoán đó là Khúc Đường.

Nguyên Hóa Nhất đột nhiên muốn đem áo choàng cởi ra, tránh để bị Khúc Đường quở trách, chần chừ một lúc lại nhịn xuống.

Nhưng trong ánh sáng rực rỡ do tỳ bà chiếu ra, bóng dáng ngưng tụ thành rõ ràng không phải Khúc Đường.

Khúc Duyệt: "Cha!"

Khúc Tống: "Phụ thân!"

Trong nháy mắt, hai mắt Nguyên Hóa Nhất trợn to, nhiều ký ức ùa vào trong đầu.

Sau khi Khúc Xuân Thu đứng vững, ánh mắt lướt qua gương mặt Khúc Duyệt và Khúc Tống rồi dừng lại trên người Nguyên Hóa Nhất, giọng hơi nghẹn ngào: "Lão Tam!"

Nguyên Hóa Nhất không khống chế được chính mình, thịch một tiếng quỳ xuống: "Phụ... phụ thân!"



Khúc Duyệt cực kỳ vui vẻ: "Tam Ca, huynh nhớ lại rồi ư?"

Nguyên Hóa Nhất muốn đứng dậy nhưng nội tâm kích động đan xen với sợ hãi khiến hắn hành động theo bản năng, nhất định phải quỳ, nếu không rất có thể sẽ bị đánh?

"Mấy năm nay con chịu khổ rồi." Khúc Xuân Thu đau lòng không thôi, vươn tay nâng hắn dậy.

Khúc Tống nói với giọng điệu công chính nghiêm minh: "Nó chẳng những không chịu khổ, mà vị trí quốc sư Thiên Phong quốc này quá tiêu dao sung sướng, tích góp vô số tài phú. Trong phủ còn có hơn mười vị mỹ nhân hầu hạ, tuy không phạm vào Luật Dị Nhân nhưng lại phá nát quy định của mẫu thân đặt ra cho chúng ta, không được nạp thiếp."

Nguyên Hóa Nhất vừa mới đứng lên, bản năng cầu sinh lại khiến hắn quỳ thụp xuống: "Phụ thân, người nghe con giải thích..."

"Đứng lên rồi từ từ nói." Khúc Xuân Thu dịu giọng, lại đỡ hắn dậy. Ông thật ra muốn đá hắn một cước, nhưng dù gì ba trăm năm nay đứa nhỏ này ăn không ít khổ, hiện giờ đầu óc còn chưa rõ ràng, không thích hợp mắng mỏ.

Khúc Tống chất vấn: "Ít nói lời vô nghĩa, những mỹ nhân đó không phải đều do ngươi cưới về sao?"

Khúc Duyệt kéo kéo ống tay áo Khúc Tống, ý bảo cha đang thương cảm cho Tam Ca, giờ không phải lúc cáo trạng.

Khúc Tống ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: "Còn Tiểu Muội nữa, trong quá trình xử lý vụ án của Bộ đã liên tục tùy hứng làm bậy, không tuân kỷ luật, không phân biệt nặng nhẹ..."

"Được rồi!" Khúc Xuân Thu ngắt lời vì bị phiền không ít, "Con thân là nhị ca, đệ đệ muội muội làm sai đều là do con thất trách."

Khúc Tống gắt gao nhíu mày hỏi: "Phụ thân, này có liên quan gì đến hài nhi?"

Khúc Xuân Thu: "Con phủi sạch thật đấy. Nhìn xem ta vừa đi chẳng bao lâu mà nhiều biến cố dồn dập xảy ra như vậy, năng lực con kém đến độ nào? Còn nói Lão Tam cưới vợ bừa bãi à? Con tốt hơn chỗ nào? Tám trăm tuổi mà đến giờ vẫn độc thân, con còn mặt mũi quở trách hắn sao?"

Khúc Tống cúi đầu nghe, lòng thầm buồn bực.

Có chuyện đến giờ hắn vẫn không hiểu, trong nhà này, hắn luôn là người trả giá nhiều nhất, ít đem phiền toái đến cho phụ thân nhất, nhưng lại bị ăn mắng nhiều nhất, là người không được phụ thân thích nhất.

Tột cùng là vì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.