Huyễn Ba nói xong nhảy trở lại đài Chu Tước.
Đã cố gắng tránh vết xe đổ, nhưng sự bình tĩnh mà Bạch Tụng cực lực duy trì vẫn dần dần bị phá hủy. Ông có thể chịu đựng Cửu Hoang dẫn dắt quàng xiêng một hồi, song không thể chống đỡ bị người mắng bất tài!
Trong khoang lúc này.
"Tịch yêu này lợi hại thật, biết Bạch tiền bối luôn chú trọng nho nhã, văn phong hoa lệ từ ngữ trau chuốt, nên cố ý làm bài vè thô lỗ như vậy, còn phải làm xong trong vòng bảy bước nữa chứ..."
"Ta cảm thấy hội luận đạo lần này ta thu hoạch được nhiều nha, đạo lý không hiểu nhiều lắm, nhưng bản lĩnh chọc giận thì tăng rất nhiều đấy."
"Nào có lí đó!" Một nam tử ăn mặc bảnh bao, phong thần tuấn lãng thét lên rồi lao ra khỏi khoang, đúng là cháu trai của Bạch Tụng.
"Trở về đi!" Bạch Tụng gắt.
"Bọn họ căn bản không tới luận đạo, mà cố ý kiếm chuyện!" Nam tử tuy giận nhưng dưới uy thế của Bạch Tụng đành đóng sầm cửa lại quay về.
- -- ---
"Biểu ca, tính tình Bạch tiền bối này tốt thật, ta mà bị nhục nhã như vậy đã sớm không nhịn được rồi."
"Không phải tính tình ông ta và Tống tiền bối tốt, mà là họ tự vác đá đập vào chân mình."
"Ồ?"
...
Quả thật không phải tính tình Bạch Tụng tốt. Hội luận đạo ở biển Mạn Đà đã có lịch sử mấy ngàn năm, trước đây chỉ mấy môn phái đóng cửa luận bàn, không mở ra cho bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/3343344/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.