Khúc Duyệt ngây ngốc, lập tức nhớ đến mấy chuyện khó hiểu Cửu Hoang đã nói trước đó. Nàng hiểu ra, người Cửu Hoang muốn lôi kéo làm thân là Diệp Thừa Tích, vừa rồi hắn đi ra ngoài là để hỏi làm sao có thể làm thân với "cha". Không biết đã học được cái gì.
Nàng túm chặt vạt áo Cửu Hoang, vừa kéo hắn từ trên mặt đất lên, vừa giải thích với Diệp Thừa Tích: "Tiền bối, sự tình là thế này..."
Diệp Thừa Tích xua xua tay ý bảo Khúc Duyệt không cần giải thích. Nếu là ngày đầu tiên gặp Cửu Hoang, ông hẳn sẽ ngờ rằng vì mình hạ lệnh bắt giam Tuyết Lí Hồng nên Cửu Hoang mới nguyền rủa mình chết ngay tại chỗ thế này.
Nhưng rõ ràng không phải. Ông không biết đứa nhỏ này lại mắc cái gió gì. Thật đáng thương. Diệp Thừa Tích nghĩ đến những đau khổ hắn phải chịu đựng nên chẳng để tâm trách cứ hắn. Ông duỗi tay, vỗ vỗ lên bờ vai rắn chắc rộng lớn của hắn, rồi thở dài.
Đang định nói chuyện, chợt nghe Diệp Thừa Tùng gọi: "Nhị đệ!"
Ánh mắt Diệp Thừa Tích tối đi, vòng qua hai người đi về hướng Diệp Thừa Tùng.
Cửu Hoang nhìn theo bóng dáng Diệp Thừa Tích: "Lục Nương, hình như cha ta không vui lắm."
Khúc Duyệt cạn lời: "Ông ấy có tinh thần rất vững mới không bị chàng làm cho tức đến đột quỵ."
Cửu Hoang hoài nghi: "Ta đã gọi cha, còn quỳ xuống dập đầu, ông ấy không thích ư?"
Khúc Duyệt xoay người bước qua đứng đối diện hắn, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/2249787/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.