Giang Thiện Duy đang định nói giữa hai chúng ta cần gì nói cảm ơn, Khúc Duyệt lại chuyển đề tài: "Nhưng mà, cậu tuyệt đối không thể lơ là với Chi Kỳ, vẫn là câu nói cũ, không có tâm hại người nhưng không thể không có tâm phòng người."
"Ta hiểu rồi." Giang Thiện Duy gật đầu đồng ý, sau khi kể được chuyện giấc mơ cho sư tỷ nghe, cậu rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm, duỗi người, "Vậy ta đi nuôi lớn thảo dược tiếp đây."
"Cho ta bức tranh này nhé, sợ qua một thời gian ta lại quên mất."
"Được."
Khúc Duyệt cùng Giang Thiện Duy bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Chi Kỳ đang ngồi trước vườn thuốc quan sát.
Giang Thiện Duy đi tới nói: "Đệ đệ, đệ dưỡng thương tiếp đi."
Chi Kỳ gật đầu, trở vào trong thân thể Giang Thiện Duy.
Ánh mắt Bì Bì theo Chi Kỳ chuyển đến trên người Giang Thiện Duy, cảm thấy mình đã cứu một con sói mắt trắng.
Khúc Duyệt truyền âm hỏi nó: "Ma quân Câu Lê thế nào rồi?"
Bì Bì nhanh nhảu đáp: "Vị tiền bối kia chưa từng bước ra cửa, giống như đang nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Mấy người Quân Thư đâu?"
"Đương nhiên đều đến diễn võ trường, hạng mục đơn đấu đã bắt đầu rồi, các đệ tử trong biệt viện mỗi ngày đều đến đó quan sát học hỏi. Trong thi đấu kiếm đạo, Hạ Cô Nhận đã lọt vào ba vị trí đầu, năm ngày nữa sẽ diễn ra chung kết tranh chức khôi thủ."
"Trục Đông Lưu có đi không?"
"Đi. Nhưng mà tiên sinh, Trục Đông Lưu gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/2249753/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.