Trục Đông Lưu đứng trơ ra trước lời động viên của Ẩm Triều Tịch, đầu hắn si ngốc mờ mịt.
"Tiền bối, ngài có lầm không?" Khúc Duyệt biết không dễ tu luyện Thiên Khuyết kiếm nhưng không ngờ lại biến thái đến mức này, "Ngài thậm chí không biết tầng thứ ba tu luyện như thế nào mà đã khẳng định đây là thanh kiếm đơn giản nhất trong mười hai thần kiếm?"
Nàng phát hiện bản thân Ẩm Triều Tịch cũng là một cái hố, hắn và Thiên Hố kiếm đều cùng một giuộc cho nên thanh kiếm ấy mới chọn hắn. Hoặc có lẽ, ban đầu vẫn là một kiếm tu giả chính trực, nhưng sau khi bị Thiên Hố ảnh hưởng, hắn nảy sinh ý định trả thù xã hội.
Ẩm Triều Tịch ra chiều oan uổng: "Chưa từng có ai thành công, cũng không phải Thiên Khuyết khó tu luyện, chỉ vì nó là một thanh kiếm mẻ, hình dáng bình thường, người biết nhìn hàng lại ít. Vì thế nó bị xem thường, kiếm chủ tổng cộng chỉ hai ba người."
Khúc Duyệt nhăn mày, nói cũng đúng, nếu không gặp phải Quân Chấp thích nhặt nhạnh của rơi, không chừng Thiên Khuyết vẫn còn ngủ vùi trong đống tàn tích nào đó. Dù đã được đặt vào Kiếm Các, nó vẫn như minh chủ phủ bụi trần tận chín trăm năm.
Ẩm Triều Tịch nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trục Đông Lưu: "Thiếu niên, kiếm của chúng ta là kiếm gần với Thiên Đạo nhất, việc tu luyện chính là quá trình lĩnh ngộ đạo của đất trời. Sỡ dĩ tổ sư gia chế tạo thanh Thiên Khuyết này là vì muốn kiếm chủ nghiệm ra chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/2249713/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.