Trong lòng Cửu Hoang rối rắm như tơ vò, bước chân ngập ngừng, lại thêm ấn ký thần hồn bỏng rát, trên trán rịn ra một giọt mồ hôi.
Làm sao bây giờ?
Gấp chết thôi.
Lúc này, Khúc Duyệt đang chuyên tâm gảy đàn, chính là bài nằm giữa , có tác dụng nâng cao sức mạnh tinh thần.
Phía trên cao, Đại Ca Khúc Đường đánh chuông tấu lên khúc
, bên dưới Nhị Ca Khúc Tống dùng đàn bích ngọc đánh bài . Giai điệu hùng hồn tráng lệ kết hợp với buồn bã thê lương, dẫn động linh khí trời đất, một mặt kết thành lồng bảo vệ mấy người bên trong, một mặt cố gắng lay động cầu thần thức giữa hai đỉnh núi, dùng sóng âm quyết đấu chính diện với lão tổ Đường gia.
Ba huynh muội còn lại ở bên trong lồng bảo hộ, bắt nhịp hòa theo tiết tấu của Đại Ca và Nhị Ca, vừa phá tượng đá dọn dẹp chướng ngại, vừa liên tục truyền linh lực vào lồng bảo hộ.
Năm loại nhạc cụ, năm khúc phổ, không có bất kỳ bàn bạc trước nào lại hòa âm nhịp nhàng, có chính có phụ, hỗ trợ lẫn nhau tạo thành một khối trọn vẹn.
Lồng bảo hộ ngày càng lớn lên với tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường, dựng nên một thành lũy kiên cố nâng đỡ Khúc Đường ở phía trên.
Tuy nhiên, giữa những tượng đá bất ngờ xuất hiện nhiều nhện đen bò đến từ vách núi, như thể chúng nghe thấy tiếng gọi và bò lên từ đáy vực sâu của Vạn Nhận Phong.
Áp lực đột ngột tăng lên gấp đôi.
Lúc này Khúc Duyệt mới phát hiện Cửu Hoang đứng phía sau nàng, bất động và vô cảm, như thể đã ngủ thiếp đi với đôi mắt mở trừng trừng. . Đam Mỹ Hiện Đại
"Rau Hẹ?" Khúc Duyệt gọi, "Chàng làm sao vậy?"
Nàng lo lắng hắn đang bị Thiên La Tháp trừng phạt, suy tính có nên đưa trở lại vào tháp hay không.
Bị Khúc Duyệt gọi, Cửu Hoang càng thêm lo lắng sốt ruột, bộ quần áo cũ cởi ra để trong phòng giam, hiện giờ trong tay không có gì để thay đổi.
Tình thế bức bách, Cửu Hoang nghiến răng, cởi từng lớp sa trên người xuống cất vào vòng trữ vật. Thân trên trần trụi, chỉ mặc mỗi quần trung y, hắn lập tức cảm giác như được giải thoát khỏi phong ấn.
Khúc Duyệt sững sờ một lúc rồi chợt hiểu ra lý do vì sao hắn lại đứng bất động. Muốn cười nhưng không khí đang nghiêm túc thế kia không thể phân tâm cười được.
Bộ quần áo này quả thực không hợp với chàng, có lẽ khi quay về, phải nhờ Phù Khí Tông làm lại bộ khác, chọn một màu trầm hơn. Nàng cũng hơi bất ngờ, vì cứ luôn cho rằng chàng chẳng quan tâm đến chuyện ăn mặc.
Chất độc màu lục sẫm phát ra từ lòng bàn tay, Cửu Hoang mạnh mẽ nhảy ra khỏi lồng bảo hộ, năm ngón tay khẽ cong, như hóa thành trảo sắc bén, một trảo chụp tới, tượng đá vỡ tan thành sỏi đá dưới làn khói độc.
Một trảo phá một tượng, sạch sẽ lưu loát.
Khúc Thanh nhìn cảnh này hơi giật mình.
Những tượng đá này chính là rối đá, phàm là rối đều có yếu điểm, là nơi cất giấu pháp khí cung cấp năng lượng. Cách nhanh nhất phá hủy rối đá chính là tìm ra điểm yếu, hủy diệt pháp khí.
Vì tượng đá có hình dạng khác nhau, vị trí đặt pháp khí sẽ khác nhau, Khúc Thanh phải gõ ít nhất ba cái mới có thể tìm được điểm yếu. Mà Cửu Hoang lại có thể trong nháy mắt nhìn ra thông qua quỹ đạo hoạt động của chúng.
Nhị Ca nói Cửu Hoang không có đầu óc, đánh đấm toàn dựa vào tà công và sức mạnh, xem ra không đúng như vậy. Mười năm trước, nếu không có Tiêu Linh Tiễn, e là chỉ có đích thân cha đi đến Cửu Hoang Sơn mới có thể bắt được hắn.
Khúc Thanh vừa gõ tượng đá vừa quan sát Cửu Hoang thật kỹ, dần dần nhận ra, khi một con rối đá đến gần, sáo ngọc trong tay hắn xoay chuyển đập vào xương cổ, ngay lập tức, rối đá vỡ tan.
Cửu Hoang nghe thấy động tĩnh, quay đầu liếc hắn rồi truyền âm cho Khúc Duyệt: "Lục Nương, Ngũ Ca của nàng học giỏi, có thiên phú."
"Đúng vậy." Khúc Duyệt tán đồng, Khúc Thanh là người bình thường nhất trong số các anh trai, nhưng cũng là người có tư tưởng phù hợp với quan điểm của nàng nhất, "Coi chừng nhện đen!"
Cửu Hoang nào thèm để ý đến bọn nhện độc ấy, một đám khói độc quét qua, đám nhện không dám tiến lên, tất cả đều vội vã rút lui trở lại mép vách đá.
- -- truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad @vymiu1910, đọc tại nhà để ủng hộ editor nhé ---
Từ sa mạc, Quân Chấp có thể nhìn thấy phía xa xa trên Vạn Nhận Sơn vòng xoáy linh khí dâng trào cực đáng sợ, đây là hiện tượng tạo ra từ sự va chạm của hai nguồn lực khác nhau. Dù không chú ý lắng nghe nhưng sóng âm nho nhỏ truyền đến vẫn làm trái tim chàng đập dữ dội. Nếu không tận mắt chứng kiến, chàng cũng không biết nhạc tu lại có tinh thần chiến đấu kiên cường đến vậy.
Đang chăm chú quan sát, thần thức Quân Chấp bỗng lướt qua một con kền kền xương trắng. Chàng nhíu mày, lập tức đuổi theo.
Kền kền nọ đang bay đến Vạn Nhận Sơn, phát hiện ra Quân Chấp, đành đổi hướng. Quân Chấp đuổi sát theo sau. Đột nhiên thân thể kền kền tách ra, trở thành hàng chục con kền kền nhỏ, bay tứ tán về nhiều hướng. Quân Chấp theo trực giác xác định một con và đuổi theo nó.
- -- ---
Một trong những con kền kền nhỏ bay đến tòa thành gần đó, dừng lại trong một cái sân, biến thành một dòng chữ khắc trong sân.
Hộ vệ nơi này nhìn thấy thì giật mình, lập tức đốt bùa truyền tin: "Mau báo cho gia chủ, báo cho quốc sư, có cường địch xâm lấn, xâm nhập Vạn Nhận Sơn!"
- -- ---
Đường lão tổ ngồi trên cầu thần thức chỉ xuất ra ba phần lực khi đấu pháp với Khúc Đường, nhằm thử độ sâu cạn của anh. Ma Khí vẫn nằm trong tay họ, lão không muốn hạ sát thủ, chỉ muốn hù dọa một phen.
Nhưng lão quả thật đã đánh giá thấp bọn họ, nhạc bảo lợi hại, khúc phổ cũng lợi hại, nhạc trận phối hợp cùng nhau càng lợi hại hơn, phát huy tối đa năng lực của từng người. Đường Tịnh vốn định tiếp tục duy trì tình hình này nhưng khi thần thức lão phát hiện mấy trăm con rối đá do lão vất vả làm ra đã bị đánh nát chỉ còn một nửa, lão đau lòng quả thực muốn nhảy dựng lên.
Chờ khi toàn bộ con rối chết hết, tên độc vật kia nhất định đến tấn công lão. Đường Tịnh đã nghe Chi Kỳ kể về tên đã ăn Quả Hợp Đạo Ác nhưng không chết này nên biết hắn có bao nhiêu độc.
Đang ngồi khoanh chân trên cầu thần thức, Đường Tịnh đột nhiên đứng dậy, quyết đoán dẹp bỏ mớ hỗn độn này, vừa dùng lực thần thức công kích, đôi tay lão vừa kết ấn, một quả cầu ánh sáng đen ngưng tụ giữa hai lòng bàn tay.
Khi quá trình ngưng tụ kết thúc, quả cầu bỗng hóa thành rồng đen một sừng, rít gầm một tiếng rồi lao về phía Khúc Đường. Tốc độ nhanh đến mức khó phản ứng kịp, chiếc sừng bén nhọn tựa mũi khoan, trong tích tắc đã khoan thủng một lỗ trên lồng bảo hộ. Thân hình nó hóa thành một làn khí đen chui vào lỗ hổng, va chạm với sóng âm bên trong.
Phanh!
Lồng bảo hộ vỡ ra từ bên trong!
Cửu Hoang vốn đang đứng bên ngoài lồng bảo hộ, lúc hắc long xuất thủ, với kinh nghiệm chiến đấu của mình, hắn liền có dự cảm, chưa kịp thốt lên lời nào, theo bản năng lập tức nhào vào lồng bảo hộ, bế Khúc Duyệt lên rồi chạy.
Vừa ra khỏi lồng, hắn bị lực nổ bên trong áp đến làm cho loạng choạng, nuốt ngụm máu trở lại vào cổ họng, vận lực bật người lên nhảy xa mấy chục trượng.
Khúc Duyệt hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy ánh lửa bắn ra bốn phía, đá vụn bay tứ tung, trên mặt đất chỉ còn lại một hố lớn cháy đen.
"Ca!" Khúc Duyệt hồn xiêu phách lạc nhảy xuống đất, nhưng khi ngẩng đầu thì nhẹ nhàng thở ra.
May mắn thay, Đại Ca phản ứng đủ nhanh, kịp thời kéo tất cả mọi người lên cao. Nhưng trong lúc phân tâm, anh đã bị thần thức của Đường lão tổ làm bị thương, không biết thương tích trầm trọng bao nhiêu, chỉ thấy sắc mặt trắng bệch khiến nhìn mà sợ hãi.
Khúc Duyệt lẩm bẩm nói: "Đường lão tổ quả nhiên đã chuyển vào ma đạo."
Không thể phủ nhận, trong thoáng chốc vừa rồi nàng đã hoảng sợ. Cha nàng đã ở kỳ đỉnh của cảnh giới Độ Kiếp, nàng lớn lên bên cạnh ông nên biết rõ sự lợi hại của đại lão cảnh giới Độ Kiếp. Nhưng nàng chưa từng đối địch với họ, chưa có dịp được nhận thức thấu đáo.
Nàng không nhận thức được, lẽ nào Đại Ca cũng không nhận thức được rõ ràng? Nếu Đường lão tổ không nghĩ đến Thiên La Tháp và không có sát tâm, e rằng họ đã sớm chết.
Đường Tịnh thu lại khí thế, dẫm lên cầu thần thức bước đi trong gió, rất vừa lòng trước ánh mắt kinh hãi của đám trẻ, bình tĩnh nhàn nhã nói: "Còn muốn yêu cầu giải thích nữa không? Bây giờ có thể vui vẻ tán gẫu một chút với lão phu về Thiên La Tháp được chưa?"
Khúc Đường thu hồi bộ chuông nhạc vào ý thức hải, rơi xuống từ giữa không trung, mặt đối mặt với Đường Tịnh: "Tiền bối, cảnh giới Độ Kiếp này của ngài, chậc, e là thần hồn đã bị thương rồi nhỉ? Để ta đoán xem, ngài đang ở cảnh giới Độ Kiếp thì chuyển sang ma đạo nên bị thương thần hồn? Vì vậy ngài kết cây cầu thần thức này, cả ngày ngồi bất động ở đây, mục đích là dùng thần thức dệt thành mạng lưới, hợp với Vạn Nhận Sơn kết thành trận, hấp thu sức mạnh địa mạch của Ma Khí để sửa chữa thần hồn của ngài?"
Bước chân Đường Tịnh chựng lại một nhịp, ánh mắt tối lại: "Vậy thì sao, cũng đủ để thu thập ngươi rồi."
Trong lúc hai người nói chuyện, Cửu Hoang truyền âm: "Lục, Lục Nương..."
Khúc Duyệt tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn Đại Ca nhà mình, không đáp lại hắn.
Cửu Hoang đứng phía sau nàng, từ từ vươn tay muốn ôm lấy nàng từ sau lưng, kích thích chất độc bên trong cơ thể mình. Cánh tay hắn run run nâng lên rồi lại run run bỏ xuống, cứ thế qua lại mười mấy lần.
Ngay lúc đó nghe thấy Khúc Đường cười lớn: "Ngài thật cho rằng vãn bối dám dẫn theo cả nhà chạy đến tìm ngài trả thù chỉ bằng vào khí phách thôi sao?"
Giũ thẳng tay áo dài, Khúc Đường thu lại tiếng cười, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Cùng với nụ cười, khí tức toàn thân chậm rãi thay đổi, giữa hai chân mày dần hiện ra một chiếc chuông nhỏ. Khi anh ấn một ngón tay vào giữa mày, quả chuông kia nhảy ra, khí tức bị phong ấn trong cơ thể chợt được phóng thích, nhất thời ánh sáng chói lòa rực rỡ.
Đường Tịnh mở to hai mắt nhìn: "Ngươi, ngươi đã vào cảnh giới Độ Kiếp ư?"
Chi Kỳ báo tin cho lão rằng Khúc Xuân Thu bế quan hợp đạo phải mất ít nhất trăm năm, Khúc Đường là người có tu vi cao nhất Khúc gia hiện tại, nhưng vẫn còn cách Độ Kiếp một khoảng xa ít nhất trăm năm. Dù có độ kiếp thành công thì cũng mất năm mươi năm để củng cố cảnh giới.
Khúc Đường cười nói: "Tiền bối, tu hành không dễ, mong ngài giúp giải phong ấn kiếm cốt cho Tam Đệ của ta, nhận lỗi với chúng ta. Vãn bối không phải người không có lòng khoan dung, ta nguyện ý tha thứ cho ngài, như vậy mọi người đều vui vẻ, phải không?"
Trong lòng Đường Tịnh cân nhắc nên chiến hay lui, ngoài miệng lạnh nhạt nói: "Không có cơ duyên hợp đạo, đời này đối với lão phu cũng chẳng có ý nghĩa, cảnh giới của ngươi không đủ, không hiểu được đâu."
Tiếng nói vừa dứt, lão đã quyết định được chủ ý, hóa thành một luồng sáng đen phóng lên cao.
Trong nháy mắt Khúc Đường cũng biến mất.
Sau khoảnh khắc màn đêm bất chợt bừng sáng ban nãy, giờ đây tất cả trở lại tối tăm.
"Đại Ca độ kiếp khi nào?" Khúc Tống ngẩng đầu nhìn màn đêm, lộ ra vẻ khiếp sợ hiếm thấy, hắn vốn chẳng biết gì.
Khúc Minh và Khúc Thanh cũng mở to mắt chết lặng. Khúc Duyệt càng không biết, vui mừng và kinh hoảng đan xen.
Đại Ca đã bước vào cảnh giới Độ Kiếp nhưng huynh ấy phong ấn tu vi, bởi vì trước muốn thử Đường lão tổ, sau làm cho lão thiếu cảnh giác bại lộ nhược điểm. Hơn nữa, một chiêu của Đường lão tổ khi nãy đã bị Đại Ca nhìn thấu, phát hiện thần hồn của lão bị tổn hại. Lúc này một mình Đại Ca cũng ngang ngửa với lão.
Nhưng Đại Ca độ kiếp từ khi nào?
Khúc Duyệt hoảng hốt nhớ lại lúc trước anh nói bị vướng phiền toán không thể dứt ra để trở về, lẽ nào là vì đã độ kiếp thành công, phải củng cố cảnh giới?
Tâm trạng của Khúc Duyệt thay đổi từ kinh hỷ sang lo lắng, củng cố cảnh giới chưa xong đã chạy về sẽ gây tổn hại cho việc tu luyện sau này, vậy mà vì lo cho Tam Ca, anh không hề do dự lập tức chạy về. Lòng Khúc Duyệt lại rưng rưng xúc động.
Khúc Duyệt nghĩ điều gì, Khúc Tống tự nhiên cũng nghĩ đến. Anh đột nhiên cảm thấy Đại Ca này vốn chưa bao giờ đáng tin cậy nhưng hôm nay lại thêm cảm giác huynh trưởng như cha.
"Rau Hẹ, Đại Ca ta có thể thắng không?" Khúc Duyệt quay đầu hỏi.
Cửu Hoang không rành những việc khác nhưng lúc xem đánh nhau thì chỉ cần liếc mắt vài lần là có thể phán đoán ai thắng ai thua, hiếm khi đoán sai, trừ khi có phát sinh ngoài ý muốn.
Chàng gật đầu: "Cơ hội thắng rất lớn."
Không cần chơi xấu nữa rồi, chàng âm thầm thở ra.
Nhưng không ngờ chàng vừa nói xong, liền nhìn thấy hắc quang trên bầu trời bay về phía Đông, Khúc Đường rơi xuống như sao băng, lúc đáp xuống đất còn loạng choạng.
"Đại Ca!" Mấy anh em vây quanh lo lắng nhìn anh.
"Ta không sao." Khúc Đường ổn định khí huyết dâng trào, chỉ hướng Đường lão tổ chạy trốn, rồi ra dấu cho Khúc Minh, "Lão Tứ!"
Khúc Minh lập tức ném cây sáo xương trong tay, cây sáo tức thì hấp thu khí tức Đường lão tổ lưu lại phía sau, vút bay về hướng Đông đuổi theo.
"Có lẽ lão quay về vương đô Thiên Phong." Khúc Duyệt cảm thấy việc này khó xử lý, "Đại Ca, lão bây giờ vẫn là thiên sơn bắc đẩu của liên minh Cửu Quốc. Nếu chúng ta đuổi theo nghĩa là trở thành kẻ địch của cả liên minh. Thêm nữa, lúc này Thiên Phong đang tổ chức Thí Luyện Cửu Quốc, cao thủ nhiều như mây..."
Khúc Đường đã quyết ý nên không nghĩ ngợi: "Đi! Không dễ vào được đây, chuyện của Lão Tam nhất định phải giải quyết!"
Cửu Hoang vẫn chưa hiểu hỏi: "Sao ngươi đột nhiên lại ngẩn người để cho lão lợi dụng cơ hội như thế?"
Tuy rằng không có khả năng hạ gục lão nhưng sẽ không để lão chuồn đi dễ dàng như vậy mới đúng.
Khúc Duyệt lo lắng nhìn đại ca mình, cố gắng nhìn xem thân thể anh có gì bất thường không.
Tuy nhiên Khúc Tống lại nhận ra vấn đề và ngay lập tức không nói nổi nên lời. Thật không có cách gì biến Đại Ca thành người đáng tin cậy hết mà, cả đời này cũng không thể.
Quả nhiên, Khúc Đường nhìn về phía Cửu Hoang, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Cái Thế à, ngươi nói xem, trời lạnh như vậy, ngươi cởi quần áo ra làm cái gì hả?"
Trong lòng âm thầm than thở: thứ ngươi cởi không phải là quần áo, mà là khí thế của ta.
Haiz...
Với tình trạng thân thể bây giờ, khí thế là thứ cực kỳ quan trọng để đối phó với cường địch đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]