Chương trước
Chương sau
Khúc Duyệt lắng nghe nhịp tim của Cửu Hoang, cũng không thấy có gì bất thường, khóe mắt lại nhìn thấy hắn hơi bĩu môi, giống như... đang trêu chọc?

Trêu chọc ai chứ? Hẳn là nàng nghĩ nhiều rồi, hắn đời nào biết trêu chọc người khác.

Đối mặt với Cửu Hoang, Khúc Duyệt thực sự đau đầu, nàng rút tay lại, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con: "Thật ra ảo cảnh trong lồng giam có thể tắt đi, ta đang cố gắng dàn xếp cho chàng, quay về trước cái đã, được không?"

Ánh mắt Cửu Hoang lộ ra chút vui vẻ, nhưng sau đó lại lắc đầu.

Thời tiết đang cực kỳ lạnh giá nhưng khi Khúc Duyệt đến gần hắn lại cảm thấy như đang ngồi sát lò sưởi lớn, nóng đến muốn quạt bớt một chút: "Dù sao mỗi ngày chàng chỉ khắc gỗ, khắc ở đâu cũng được mà."

"Không giống nhau."

Ở ngoài tháp, hắn có thể nhìn thấy nàng mọi lúc. Nàng ngồi trong phòng viết chiến lược, hắn ngồi trên chạc cây sau phòng, cả hai đều bận rộn với việc riêng của mình. Nhưng hắn có thể an tâm bởi vì nàng ở đó.

Thấy hắn cứ cố chấp, Khúc Duyệt thoáng nghĩ rồi ra vẻ buồn bã nói: "Ta thả chàng ra ngoài, nếu chàng cứ đối nghịch với tháp sẽ ảnh hưởng đến ta."

Cửu Hoang sửng sốt: "Thật sao?"

Khúc Duyệt nghiêm túc hỏi: "Chàng nói thử xem?"

"Ta thật sự không biết việc này." Cửu Hoang bối rối hoang mang, giục Khúc Duyệt mau lấy tỳ ba ra niệm chú đưa hắn trở về.

Nhưng nhìn hắn vừa lo lắng vừa buồn bã mất mát, Khúc Duyệt càng không đành lòng, nhưng không còn cách nào khác, phải lấy tỳ bà ra nhắm mắt niệm chú ngữ.

Im lặng không một tiếng động, niệm xong đoạn chú ngữ, Khúc Duyệt mở mắt, trước mặt chỉ còn một vùng tuyết trắng mênh mông. Nàng đứng đó một lúc rồi phủi tuyết đọng trên vai, ôm tỳ bà đi vào phòng, qua cửa tùy thân trở lại Thiên La Tháp tìm Khúc Tống ký lên giấy cam kết.

— —

"Muội nghĩ kỹ chưa?" Trong văn phòng, Khúc Tống nhắc nhở nàng.

Bộ Đặc Biệt trực thuộc quốc gia, tuy Khúc Tống có quyền quyết định tuyệt đối nhưng không phải muốn làm gì thì làm, cần phải cân nhắc rất nhiều phương diện.

Khúc Duyệt không nghĩ ngợi ký tên, ấn dấu tay vào văn kiện.



Sau khi ký xong, nàng đưa văn kiện qua: "Nhị Ca, sau này chứng minh được Rau Hẹ thật sự bị oan, ấn ký thần hồn sẽ ra sao?"

Tầng mười tám của Thiên La Tháp có thể phân biệt thiện ác. Nghe nói thời kỳ liên minh còn tồn tại đã có một vị cao tăng đắc đạo đi vào làm thử nghiệm xem tầng mười tám có ảnh hưởng gì với ông.

Cửu Hoang không có tâm ma nhưng hắn tu luyện bằng oan nghiệt khí, còn từng ăn Quả Hợp Đạo Ác, Thiên La Tháp đâu phải trí tuệ nhân tạo, sợ là sẽ giam cầm hắn mấy trăm năm không bỏ.

Khúc Tống cũng không biết, anh cất văn kiện đi và nói: "Muội giúp hắn minh oan trước rồi nói sau."

Đột nhiên anh như cảm nhận được gì đó, búng tay một cái, một lá bùa bay ra từ vòng trữ vật, bắt đầu từ một góc dần dần cháy lên. Đây là bùa truyền âm. Khúc Duyệt biết người bên kia lá bùa này, chính là người bạn duy nhất của Khúc Tống, Lục Điền, trưởng lão Phù Khí Tông ở Giang Bắc.

Ở Hoa Hạ, sức mạnh và sự giàu có của Phù Khí Tông chỉ đứng sau Dược Thần Cốc ở Nam Cương. Họ chuyên về luyện bùa chú và đúc khí cụ. Đứng đầu Phù Khí Tông là Tạ lão tổ, một đại lão cảnh giới Độ Kiếp và chính là người thứ hai ở Hoa Hạ tiến vào Hợp Đạo. Ông ấy trên Giang Đàn Dược Thần Cốc một bậc nhưng cả đời không thể thắng nổi Khúc Xuân Thu.

Một giọng nói cáu kỉnh vang lên từ lá bùa: "Này Khúc Lão Nhị, chừng nào cậu mới đem quả trứng này đi hả?"

Khúc Tống nhìn về phía Khúc Duyệt: "Muội ra ngoài trước đi."

Khúc Duyệt đứng lên nói: "Muội ra cửa chờ huynh."

Nàng còn phải chờ Khúc Tống đi tắt ảo cảnh.

Lá bùa phía đối diện: "Tiểu Duyệt đấy à?"

Khúc Duyệt cười chào: "Lục Đại Ca."

Vừa rồi giăng lưới tóm những kẻ liên quan đến hạt ma chủng đều là công lao của Lục Điền, hạt ma chủng không thể tiếp tục đặt tại trụ sở Bộ Đặc Biệt, hiện giờ đang được giấu tại Phù Khí Tông.

Lục Điền đột nhiên cao giọng gọi to: "Vô Tình!"

Khúc Duyệt đang định mở cửa đi ra ngoài lại dừng chân. Người Lục Điền vừa gọi là Tạ Vô Tình, thiếu chủ của Phù Khí Tông, từng là học trưởng của Học Viện Dị Nhân, khá thân thiết với Khúc Duyệt lúc nàng còn đi học.

Tạ Vô Tình là thiên tài về bùa chú và khí cụ, còn vô cùng sáng tạo. Những thứ thuốc tăng cân, thuốc nhảy nhót dùng để chỉnh Bì Bì đều do anh chế tạo ra. Ngoài ra, những vũ khí Bộ Đặc Biệt đang dùng, bao gồm cả Tiêu Linh Tiễn cao cấp đều do Phù Khí Tông tài trợ, có thể nói là nhà tài trợ lớn nhất của Bộ. Trước khi Khúc Duyệt đi vào thế giới ma chủng, Tạ Vô Tình đã bế quan được nửa năm, xem ra đã xuất quan rồi.

Lát sau, bùa chú đối diện nói giọng tiếc rẻ: "Tiểu tử kia hình như không có ở đây."

Khúc Duyệt cười nói: "Chờ em kết thúc vụ án đang làm, quay về sẽ mời anh ấy ăn cơm."

Nói xong nàng rời khỏi văn phòng của Khúc Tống.

Ngay khi cấm môn vừa rơi xuống, Khúc Tống cười lạnh: "Cậu đổi nghề làm mai mối từ khi nào vậy?"

Bùa chú đối diện bực bội nói: "Nói chuyện với papa tài trợ của cậu bằng thái độ gì thế này?"

Khúc Tống: "Tự xưng là papa thì phải có ý thức cống hiến quên mình."

Bùa chú đối diện: "... Được, tôi kêu cậu một tiếng papa, mau tới mang quả trứng này đi dùm, bây giờ nó nóng lợi hại, phỏng chừng đang ấp ủ Thiên Ma Hỏa. Chuyện cần kíp bây giờ là cậu chạy nhanh tìm nơi nào đầy đủ thủy linh khí để trấn áp nó đi!"

— —

Thiên La Tháp, tầng mười tám.



Cửu Hoang thu mình trong góc, trong tay cầm chặt một con dao dùng để chạm khắc, dùng sức mạnh ý chí khống chế chính mình không để rơi vào ảo cảnh, mỗi khi có dấu hiệu mất đi ý thức lập tức cắt mình một dao.

Đột nhiên, lực đạo vẫn luôn đè nặng ý thức hải của hắn như một ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu dần dần biến mất, cả người dần thả lỏng. Những hàng chú văn màu vàng kim chung quanh lồng sắt cũng biến mất. Hắn nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong không trung bên ngoài lồng. Tóc ngắn, ăn mặc kỳ quái, hắn không bao giờ quên người này, vốn định đe dọa y vài câu nhưng nhìn thấy Khúc Duyệt đứng phía sau y, Cửu Hoang nuốt vào những lời định thốt ra.

Khúc Tống dặn dò: "Không được tới gần lồng sắt."

Khúc Duyệt gật đầu: "Muội biết."

Khúc Tống cũng không muốn nói gì với Cửu Hoang, chờ đến khi tẩy hết hiềm nghi đã.

Sau khi Khúc Tống rời đi, Khúc Duyệt đến gần cái lồng nhất trong giới hạn cho phép, quan sát bên trong lồng, hỏi: "Cảm giác có tốt hơn không?"

"Có." Không còn áp lực từ ảo cảnh, thân thể của Cửu Hoang càng thoải mái hơn so với khi ở bên ngoài tháp. Nhưng tâm tình của hắn không tốt, toàn bộ đều viết hết lên mặt.

"Sau này chàng cần gì cứ nói với Tháp Linh, nó sẽ nói với Nhị Ca ta, huynh ấy sẽ tìm cho chàng."

Bên trong nhà tù, pháp lực bị khống chế, cũng may Cửu Hoang không dùng pháp lực khi điêu khắc nên không ảnh hưởng.

Nói xong, Khúc Duyệt lấy ra một tấm thảm bay có lông mềm mại từ vòng trữ vật, điều chỉnh cho nó ngang hàng với lồng giam của Cửu Hoang. Lại lấy tiếp một bàn viết thấp nhỏ, đặt nó trên thảm bay, sau đó Khúc Duyệt ngồi xếp bằng phía sau bàn.

"Lục Nương, nàng đang làm gì vậy?" Cửu Hoang từ trong góc đứng dậy, đến đứng sát song sắt, những song sắt này không thể đụng vào vì đã bị địa hỏa thiêu đỏ bừng.

"Nhị Ca đã cho ta một hạt châu tránh lửa, sau này rảnh rỗi ta sẽ đến đây." Khúc Duyệt lấy chiến lược Thí Luyện Cửu Quốc bày ra trên bàn, ngước mắt nhìn Cửu Hoang, "Ta đọc sách, chàng khắc gỗ, chỉ là đổi chỗ khác mà thôi."

Cửu Hoang sững sờ thật lâu: "Nhưng nàng đi vào từ tỳ bà..."

Khúc Duyệt ngắt lời: "Sau khi ta đột phá Thức Hải đã mạnh hơn trước đây nhiều rồi, chàng yên tâm không sao cả." Rồi chỉ chỉ Cửu Hoang, giọng nghiêm nghị: "Rau Hẹ, ta đã ký giấy cam kết rồi. Chàng biết không, trên giấy cam kết ghi rõ rằng ta cần phải giám sát chàng thật chặt, không để chàng hấp thu ngọn lửa bên dưới tháp. Bằng không nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ phải ra Tòa Án Dị Nhân và chịu xử phạt."

Cửu Hoang vội xua tay: "Sẽ không, trước kia không, bây giờ càng không."

Khúc Duyệt ừm một tiếng: "Vậy thì tốt rồi."

Nàng liền bắt đầu lật sách, chăm chú giống hệt như đang ngồi trong phòng. Cách một hàng rào, Cửu Hoang nhìn gương mặt đang tập trung của nàng, hốc mắt đột nhiên thấy cay cay, hắn khẽ gọi: "Lục Nương!"

Khúc Duyệt không ngẩng đầu: "Hửm?"

Cửu Hoang muốn hỏi nàng ngồi đây chỉ vì muốn giám sát hắn sao nhưng do dự rất lâu vẫn không mở lời.

"Lục Nương, nàng thật tốt." Cửu Hoang cũng lấy ra hộp đồ khắc gỗ của mình, không nhìn Khúc Duyệt nữa, cúi đầu thấp giọng nói: "Nàng là cô nương tốt nhất trên đời."

Đối với hắn bây giờ, ở bên trong hay ngoài tháp chẳng có gì khác biệt nữa rồi.

"Chàng đã gặp được mấy cô nương chứ?" Khúc Duyệt lắc đầu không nói nên lời.

Cửu Hoang đang định nói, chợt một tiếng cười của nam tử ở cách đó không xa truyền đến: "Lão tử đang phải ngồi tù, thật vất vả mới tỉnh khỏi ảo cảnh một lát, thế mà lại phải chịu đựng loại kích thích tinh thần này!" Dừng một chút, "Lão tử vẫn nên lăn trở về ảo cảnh thôi."

Là ai?

Lưng Khúc Duyệt căng thẳng, ngồi thẳng lưng chăm chú quan sát tám chiếc lồng bị bao phủ chú văn màu vàng ánh kim còn lại. Không tìm được nơi đã phát ra tiếng nói kia.



— —

Mười ngày sau, buổi sáng ngày lên đường đến Thiên Phong quốc.

Thí Luyện Cửu Quốc có vài chục nội dung thi đấu vì thế đội ngũ người đi dự thi cũng mênh mông cuồn cuộn. Tuy nhiên, Khúc Duyệt cần phải đến Thiên Phong quốc trước toàn đại đội, nàng là thầy huấn luyện, cần phải đến trước để rút thăm chia tổ. Vì vậy Khúc Duyệt cùng đi với Huyễn Ba, những người khác dưới sự chỉ huy của Cư Bất Khuất sẽ đến sau.

Đường đi từ Phúc Sương đến Thiên Phong về cơ bản không có nguy hiểm, bởi vì Thiên Phong nằm ở trung tâm bản đồ Cửu Quốc, là một vùng đất đai bằng phẳng, thông suốt. Thêm vào đó, Thí Luyện Cửu Quốc không chỉ là cuộc thi giữa các học viện, nó còn là một cuộc gặp gỡ giữa các "lãnh đạo cấp cao" của chín nước, vì thế vị Nhiếp Chính Vương Quân Chấp cũng muốn đến trước cùng Khúc Duyệt.

Nàng vốn tưởng rằng có thể thoải mái ngồi tuyết giao lướt gió nhưng không ngờ vạn năm không ra khỏi cửa Đát Thi cũng đi theo. Nàng cố gắng che giấu nhưng Khúc Duyệt nhìn liền nhận ra, mỗi lần Quân Chấp cùng nàng ra ngoài đều suýt chết trở về, Đát Thi hẳn xem nàng như sao chổi xui xẻo. Khúc Duyệt dở khóc dở cười, rõ ràng Quân Chấp mới là cái thân thể kém may mắn kia mà. Nàng không ghét bỏ cái mầm tai họa Quân Chấp làm liên lụy đến nàng thì thôi, đằng này còn bị người ta ghét bỏ ngược lại.

Đi đường mất bảy ngày mới vào lãnh thổ Thiên Phong quốc. Thêm ba ngày nữa đến được vương đô.

"Thiên Phong quốc không hổ là nước giàu có nhất Cửu Quốc." Huyễn Ba dựa vào khuyên tai của Khúc Duyệt nhìn khắp nơi đánh giá, "Mười Phúc Sương gộp lại vẫn kém nha."

"Vị trí địa lý chính là lợi thế." Nàng đáp.

Khúc Duyệt và Quân Chấp dừng bên ngoài thành. Tại cửa thành, các quan lớn của Thiên Phong đang chờ đón khách quý từ những nước khác đến, khách vừa đến, lập tức phái một xe kỳ lân tinh xảo đến cung kính mời lên xe. Tuy nhiên, nhóm người Khúc Duyệt đến được một lúc nhưng các vị quan kia ngồi trên thành đều như không nhìn thấy, mắt căn bản không thèm nhìn về hướng này.

Quân Chấp đứng vững như Thái Sơn, không chủ động tiến lên. Đát Thi lụa mỏng che mặt, rầu rĩ nhìn trên thành lâu rồi lại nhìn Quân Chấp. Khúc Duyệt hiểu Quân Chấp không thể chủ động tiến lên, những người kia rõ ràng là muốn khiến chàng ta xấu hổ, nếu chàng tiến lên nhất định sẽ rước lấy nhục.

Khúc Duyệt truyền âm: "Chúng ta phải đứng bao lâu?"

"Không sao, Nguyên Hóa Nhất ngồi yên được nhưng có người không thể." Quân Chấp truyền âm đáp lại, "Có người biết Đát Thi cũng tới sẽ không thể ngồi yên."

"Hả?" Khúc Duyệt nhìn về phía Đát Thi.

Quân Chấp chỉ cười không đáp.

Quả nhiên, sau nửa canh giờ, một đoàn người từ trong thành đi ra, người dẫn đầu mặc áo gấm đeo đai ngọc, bước nhanh tiến đến hành lễ: "Điện hạ đường xa đến, có điều chậm trễ, thái hậu nương nương đã bày yến tiệc, thỉnh..."

— —

Editor muốn nói: Rời khỏi Phúc Sương, "trận địa" của A Duyệt và Hoang Hoang dời đến Thiên Phong – lãnh địa của Tam Ca Nguyên Nguyên. Mọi người chuẩn bị tinh thần xem dàn cast 5 ông anh trai của A Duyệt ra sân khấu nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.