Khi Quân Chấp tỉnh lại, phát hiện mình đang bị vắt trên chạc một cây tùng tuyết linh lớn, dưới tàng cây đặt một cỗ quan tài, một khất cái đang khuỵ gối nửa quỳ bên cạnh. Xung quanh rơi đầy vụn gỗ, quan tài nhìn như đã đẽo gọt xong, người kia đang cầm một con dao khắc hoa văn trên quan tài. Hoa văn là cúc vạn thọ và hình ảnh động vật sinh động như thật.
Mỗi một nhát dao khắc của Cửu Hoang đều chuyên chú và nghiêm cẩn, thế nên Quân Chấp quan sát hắn được một lúc hắn mới chú ý tới.
Cửu Hoang đứng dậy ngửa đầu, mắt đầy tức giận: "Sao ngươi còn sống?"
Thân thể và tình trạng không tốt lắm nhưng quả thật không chết nữa.
Quân Chấp hít một hơi thật sâu, thả mình từ trên cây rơi xuống, chắp tay cảm tạ: "Tiền bối có tâm, vãn bối vừa rồi chỉ là..."
Cửu Hoang hoàn toàn không để tâm vì sao người này chết rồi mà sống lại, ngắt lời: "Ngươi sống lại rồi quan tài ta làm phải thế nào đây, không thấy uổng phí sao?"
May là Khúc Duyệt đã nhắc nhở Quân Chấp trước đó, nếu không giờ phút này chàng thật sự sẽ há hốc mồm.
Chàng cân nhắc một hồi, đi đến trước quan tài cẩn thận xem xét, lúc ngẩng đầu ánh mắt đầy tán thưởng và cảm động: "Tay nghề của tiền bối quả là tinh xảo." Lại che ngực ho khan vài tiếng: "Ngài xem, vãn bối tuy rằng nhặt lại mạng từ quỷ môn quan, nhưng thân thể rách nát này cũng không sống được mấy năm nữa. Thỉnh ngài cho phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/2249636/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.