Cửu Hoang khom lưng tiến vào trong động, đặt Khúc Duyệt xuống một góc.
"Hắn đang tự chữa trị." Cửu Hoang đi đến bên cạnh Quân Chấp, dùng thần thức kiểm tra, "Không cần làm gì cả, hắn không chết được."
Thị giác đã bị phong bế, Khúc Duyệt không nhìn được tình trạng của Quân Chấp nên sờ soạng đi qua.
Cửu Hoang vươn cánh tay chặn ngang trước ngực nàng: "Có thể tự chữa trị hẳn có thể tự bảo vệ bản thân, đừng đến gần hắn quá."
"Ừ." Khúc Duyệt nghe hắn phán đoán như vậy thì yên tâm không ít.
Nhưng có khả năng tự phục hồi ư, chẳng lẽ hắn thật sự là khí linh?
"Vậy thì chúng ta đi nhé?"
Khúc Duyệt đã niệm chú cả trăm lần rồi mà vẫn vô ích, nàng không thể giữ lại Cửu Hoang chờ Quân Chấp tỉnh lại. Vạn nhất Quân Chấp vừa tỉnh, mơ mơ hồ hồ không thể nhập vai diễn cùng nàng thì xong đời. Cửu Hoang chắc chắn sẽ vặn gãy cổ nàng. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ tiếng vang thanh thúy khi hắn bẻ gãy xương cổ người ta bằng thủ pháp độc đáo của mình.
Nhưng câu hỏi này của Khúc Duyệt khiến Cửu Hoang choáng váng.
Đi sao? Bọn họ phải đi đâu? Nơi này là nơi nào? Vì sao ý thức hải của hắn lại đau đớn?
Mắt hắn dần trở nên đục ngầu, Cửu Hoang xoa giữa mày, cảm giác dường như mình đã quên mất chuyện quan trọng nào đó.
Là cái gì?
Khúc Duyệt nghe hắn rên rỉ lập tức hiểu ra mình đã lỡ lời, liền gọi hắn: "Rau Hẹ, ta đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/2249632/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.