Chương trước
Chương sau
Lục Ông nhẹ thở dài nói:
- Ta thân là Bất Tử thụ, là thiên địa dị chủng biến thành, sớm hiểu âm dương nhật nguyệt, thông hiểu thiên mệnh, lúc trước lựa chọn đi một đường với ngươi kỳ thật cũng là tư tâm hướng đến, bởi vì ta đã cảm giác được ngươi có thể mang cho lão hủ đại cơ duyên, để cho ta càng trở lại thời khắc đỉnh phong, hôm nay quả nhiên là giống như ta dự đoán, tiểu hữu dù là lúc cát lúc hung, nhưng mà cát lớn hơn hung, mỗi lần đều có thể gặp hung hóa cát, vậy mới có thành tựu ngày hôm nay, thiên nhiên tuyền động này chính là từ Hoang Cổ thiên nhiên ngưng tụ thành, hội tụ Mộc linh chi mạch, đối với lão hủ là đất đặt rễ tốt nhất, cho nên lần này lão hủ quyết định không lại đi theo tiểu hữu nữa, tính toán vĩnh viễn ở lại chỗ này, hi vọng tiểu hữu có thể hiểu được khổ tâm của lão hủ!
Lục Ông dù là thụ linh nhưng cùng Lăng Tiếu quen biết trăm năm, đối với Lăng Tiếu đã có một loại ý không nỡ, bây giờ lão làm ra lựa chọn này kỳ thật cũng là sau khi trải qua một phen suy nghĩ, mới cùng Lăng Tiếu nói ra quyết định này.
Lăng Tiếu sớm đoán được quyết định của Lục Ông, nhưng mà nghe chính miệng lão nói ra vẫn cảm thấy có vài phần khó chịu cùng không muốn.
Hắn là một người trọng tình cảm, đối với hết thảy thuộc về hắn cũng sẽ không có mới nới cũ, ngược lại là ở càng lâu càng là có tình cảm.
Hôm nay hắn dù không muốn phân khai với Lục Ông nhưng mà hắn cũng biết Lục Ông ở lại chỗ này xác thật là lựa chọn tốt nhất!
- Lục lão, thật lòng cảm tạ ngươi nhiều năm quan chiếu ta như vậy, ngươi đã có quyết định rồi, hi vọng ngươi sớm ngày trở thành tồn tại uy vũ giống như Ngô Đồng lão gia tử!
Lăng Tiếu đối với Lục Ông khẽ khom người một chút, lại một lần nữa tỏ vẻ cảm tạ nói.
Mấy năm nay trợ giúp của Lục Ông đối với hắn không lớn, nhưng mà trong quá trình khi hắn trưởng thành lại có trợ giúp khổng lồ không thể chối bỏ, đây để hắn đối với Lục Ông làm lễ khom người!
Lục Ông nghe được Lăng Tiếu tán đồng quyết định của lão, lập tức cảm thấy thở ra một hơi.
Lão nhưng là một trong chín đại thần thụ, bất kể nhân loại nào đều hi vọng đem lão lấy cho riêng mình, để cho lão cung cấp trợ giúp vô cùng vô tận, mà lão đã từng gặp phải nhiều lần bóc lột của Lăng Tiếu, nhưng đây cũng là căn cứ dưới điều kiện trao đổi, lão cũng không cảm thấy có cái gì. Chỉ là khi lão thật muốn rời khỏi, lão sợ Lăng Tiếu sẽ không để cho lão rời đi.
- Tiểu hữu không cần khách khí, lão hủ dù ở đặt rễ ở chỗ này nhưng vĩnh viễn cũng nhận ngươi là một cái bằng hữu nhân loại, nếu có ngày cần đến lão hủ, lão hủ đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lão hủ ở chỗ này chúc tiểu hữu ngày sau có thể đi lên nhân tộc tối cường, lão hủ cũng sẽ vì tiểu hữu mà vinh dự đấy!
Lục Ông chân thành nói.
- Ha hả, có lời này của Lục lão liền đủ rồi!
Lăng Tiếu cười cười, tiếp theo xoa xoa đôi bàn tay nói:
- Lục lão, ngươi xem chúng ta cũng là giao tình nhiều năm, bây giờ đã sắp vĩnh biệt rồi, ngài không tỏ vẻ một chút?
Khuôn mặt của Lục Ông trong nháy mắt xanh lại nói:
- Tiểu hữu a, tất cả của lão hủ đều đã cấp cho ngươi rồi, ngươi còn muốn làm như thế nào a!
Lăng Tiếu lại cười nói:
- Hắc hắc, Lục lão a, ngươi cũng biết ta nhiều huynh đệ, hơn nữa cừu nhân cũng là rất nhiều, bất kể là ta hay là bọn họ tùy thời đều sẽ có nguy hiểm sinh mạng, một chút trước kia ngươi lưu cho ta làm sao đủ dùng, không bằng ngươi đem thụ nhũ trấp, quả thụ, thụ căn những thứ nso đều lưu cho ta một nghìn phần liền đủ rồi, ngươi cũng biết, ta là người luôn luôn không tham lam a!
Lời này của Lăng Tiếu vừa mới nói xong, Lục Ông trực tiếp ngã trên mặt đất, lục nhãn trợn lên, lục dịch cũng phun ra rồi.
- Uy uy, Lục lão không cần phải giả chết như vậy, những năm này ngươi hấp thu bao nhiêu tinh thần dịch của ta còn cho là ta không biết a, ta chỉ là không muốn tình toán với ngươi mà thôi, bây giờ ngươi vì một điểm đồ vật còn giả chết với ta, ngươi tên choáng đầu này quá không hiền hậu đi!
Lăng Tiếu hết sức bất mãn mà kêu lên!
Lục Ông thiếu chút nữa muốn trực tiếp bị lời này của Lăng Tiếu trực tiếp tức chết rồi!
Lão là sống ở trong thức hải của Lăng Tiếu mà uẩn dưỡng, nhưng mà tuyệt đối không có hấp thu qua tinh thần dịch của hắn a!
Lão ở trong lòng khóc lên reo hò: "Tiểu hữu, lương tâm của ngươi ở đâu a!"
Lục Ông cũng là đủ lưu manh, trực tiếp nằm trên mặt đất không dậy nỏi, lienf giả trang đến chết, tin tưởng Lăng Tiếu cũng không làm gì được lão!
Lăng Tiếu cười lanh một tiếng nói:
- Lục lão, nguôi cho là giả chết là được sao? Có tin ta bây giờ đem râu mép của ngươi nhổ sạch hay không, tin tưởng như vậy cũng đủ số lượng mà ta muốn rồi!
Lục Ông trong nháy mắt từ trên mặt đất đứng lên giận trừng mắt nhìn Lăng Tiếu, cỗ khí thế một đi không trở lại kia tựa hồ thật muốn cùng Lăng Tiếu hảo hảo giao chiến một phen!
Lăng Tiếu cũng không yếu thế, một mực cùng Lục Ông giận trừng mắt!
Phải một lát sau, sắc mặt của Lục Ông dẫn đầu suy sụp xuống, lộ ra một vẻ mặt cầu khẩn nói:
- Tiểu hữu a, ngươi bỏ qua cho lão phu đi, mỗi dạng một ngàn phần đây không phải là muốn đem lão cốt đầu của lão hủ ta sao.
Lăng Tiếu khó chịu nói:
- Lục lão a, ngươi ít giả bộ cho ta, Mộc thuojc tính tinh hoa ở chỗ này cũng đủ cho ngươi một mực cường đại tiếp, liền muốn một điểm đồ vật của ngươi, còn ở chỗ này khóc đến chết đi sống lại, đơn giản là đem trăm năm giao tình kia của chúng ta khinh thường không nhớ rồi, bổn cung thật là nhìn nhầm bằng hữu như ngươi rồi, bổn cung cũng không cần nữa, ngươi lưu lại tự mình hưởng thụ đi!
Lăng Tiếu một bộ vô cùng đau đớn, đơn giản là bị người thân nhất của chính mình phản bội đến khó chịu như vậy!
Lục Ông thoáng cái trợn tròn mắt!
Đây dường như lão có chút oan đi, lão không nói là không cho a, chỉ là số lượng mà Lăng Tiếu yêu cầu quá khổng lồ rồi, lão phải làm như vậy a!
Lão vón dĩ muốn mặc cả với Lăng Tiếu một phen, cuối cùng đua lòng một chút đều cấp cho Lăng Tiếu ước chừng một trăm phần liền xong rồi.
Bây giờ tốt lắm, tên choáng đầu này lại không cần.
Lão nên cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng mà nghe Lăng Tiếu nói đến không chịu nổi, lão có một loại cảm giác không chốn dung thân a!
Mắt thấy Lăng Tiếu liền muốn đi ra khỏi động khẩu rồi, Lục Ông không thể không vội vàng gọi hắn lại nói:
- Tiểu hữu, ngươi nói cũng đúng, là lão hủ hổ thẹn với ngươi, ngươi lại đây đi, lão hủ đáp ứng yêu cầu của ngươi!
Lăng Tiếu dừng lại thân hình, hơn nữa trong nháy mắt lướt trở lại bên cạnh Lục Ông cười nói:
- Đây mới là hảo bằng hữu của ta nha, nhanh lấy ra đi, trời chuẩn bị tối rồi, ta còn phải chạy trở về!
Lục Ông nhìn bộ dạng sắp chảy nước miếng của Lăng Tiếu, lại biết là trúng kế của hắn rồi!
Lão cười khổ một cái nói:
- Lão hủ dù là ở trong thức hải của ngươi sống trăm năm, nhưng mà vĩnh viễn đều không học được tới nửa phần giảo hoạt của tiểu hữu a!
Vừa nói đồng thời lão vừa đem thụ trấp, thụ quả, thụ căn lấy ra cho Lăng Tiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.