Chương trước
Chương sau
Bởi vì ở trong thiên vực rất nhiều tu lữ là không cần cử hành lễ cưới gì, chỉ cần gạo đã nấu thành cơm, song phương không có cái ý kiến gì, cũng liền tính là quan hệ tu lữ, sẽ không có người nào đó nói hiềm ngôn hiềm ngữ đấy!
Đương nhiên nếu không phải Lăng Tiếu xuất sắc chói mắt như thế, thần nữ của bọn họ không công khai đi vào ở trong viện tử của Lăng Tiếu, chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào, bị những người khác của công hội bất mãn rồi.
Mà hôm nay Lăng Tiếu nhưng là vinh dự Phó điện chủ của bọn họ, quyền cũng không nhỏ, hơn nữa hậu đài cũng xứng đôi với thần nữ của bọn họ rồi, cũng là không còn cách nào khác.
Đương nhiên ở trong mắt bọn hắn Lăng Tiếu nếu là có thể vĩnh viễn ở lại công hội bọn họ lại càng là kết quả hoàn mỹ nhất!
Ở dưới sự chủ trì của hai đại điện chủ, Lăng Tiếu cùng Yên Điệp Kiều lặng lẽ thành thân, càng lặng lẽ tiến vào một khắc động phòng!
Vĩnh viễn tuyệt đẹp là để người đáng giá mong đợi nhất đấy!
Lăng Tiếu cũng là không ngoại lệ!
Chỉ là hắn dường như đối với động phòng đã là có kinh nghiệm tương đối đi?
Tất cả hộ vệ cùng thị nữ ở trong viện tử của Lăng Tiếu đều đã cho lui ra rồi, không có mệnh lệnh của hai người sẽ không có người nào dám đặt chân vào chỗ này nửa bước.
Ở trong phòng chủ nhân, Yên Điệp Kiều giống như người phàm thân mặc đại hồng lễ phục, đỉnh đầu có hồng cân, một bộ dáng vẻ xấu hổ của tân nương, quy củ ngồi ở biên giới mép giường.
Lăng Tiếu lặng lẽ đi tới bên cạnh nàng, trên khuôn mặt hiện lên vài phần thỏa mãn mừng rỡ!
Trung thực mà nói, nữ nhân của hắn đã có không ít, hắn căn bản vô ý cùng Yên Điệp Kiều đột phá một tầng quan hệ này nhưng mà có một số sự tình còn là thân bất do kỷ.
Vì Thủy Nguyên thạch hắn quyết định đem "Hạnh phúc" cả đời của mình bán đi bất cứ giá nào rồi!
Lăng Tiếu đem hồng cái đầu của Yên Điệp Kiều lấy xuống, nhìn khuôn mặt hồng nhuẫn hoàn mỹ vô hạ ở trước mắt này, cả người bị hấp dẫn thật sâu.
Có thể lấy được nữ tử như hoa như ngọc, giống như thiên tiên như vậy về làm vợ, xác thật là để người cảm thấy tam sinh hữu hạnh!
- Điệp Kiều ngươi thật đẹp!
Lăng Tiếu vuốt nhẹ lấy khuôn mặt mềm mại của Yên Điệp Kiều mà tán thán nói.
Yên Điệp Kiều cầm lấy tay của Lăng Tiếu nhu thanh nói:
- Nếu là ngươi cảm thấy ta đẹp, cũng không nên để ta chờ lâu như vậy rồi!
Ngừng một chút nàng lại nói:
- Bất quá như vậy cũng tốt, bằng không ta không xác định được ta có thật sự yêu ngươi hay không!
- Ừ, có thể để ngươi ủy khuất theo ta, là phúc khí của Lăng Tiếu ta!
Lăng Tiếu nói một tiếng, liền nhẹ cầm lấy cái cằm nhỏ của Yên Điệp Kiều, khuôn mặt tuấn lãng đưa tới phía trước!
Yên Điệp Kiều lộ ra có chút khẩn trương, lông mi co rụt lại kia nhẹ nhàng run rẩy.
- Ta... Ta có chút sợ!
Yên Điệp Kiều có chút xấu hổ mà quay mặt sang một bên nói.
- Sợ cái gì? Yên tâm đi, ta sẽ rất ôn nhu đấy!
Lăng Tiếu vuốt nhẹ mái tóc đẹp của Yên Điệp Kiều nói.
- Ừ, tới đi!
Yên Điệp Kiều nhẹ điểm một tiếng, lại nhắm mắt lại, nhẹ nắm nắm tay, một bộ mặc cho quân vương lăng nhục, không phải là bộ dạng quân vương ngắt lấy.
Lăng Tiếu cười khổ một cái nói:
- Buông lỏng một chút, nếu không chúng ta trước tiên tâm sự, bằng không ngươi sẽ không hiểu được cảm khác tuyệt đẹp một khắc đáng giá ngàn vàng.
Hắn nhìn bộ dạng bây giờ của Yên Điệp Kiều, thật giống như hắn chính là một đại sắc lang muốn đem con cừu nhỏ trốn không thoát nuốt vào trong bụng, làm sao lại cảm thấy vô cùng tà ác a!
Yên Điệp Kiều nghe Lăng Tiếu nói như vậy ngược lại có trở nên có hứng thú, kéo lấy tay của Lăng Tiếu nói:
- Tốt tốt, ngươi nói một chút phu nhân của ngươi, cũng chính ta tỷ muội của ta, ai xinh đẹp nhất trong đó? Ai nghe lời ngươi nhất?
Lăng Tiếu trong nháy mắt có chút không lời rồi, hắn không nghĩ đến Yên Điệp Kiều lại có một mặt dí dỏm như vậy, lại hỏi hắn cái vấn đề nhàm chán này.
- Ách... Cái này không dễ nói đi!
Lăng Tiếu lộ ra vài phần khó xử nói.
- Hừ, ta chỉ là muốn trước hiểu rõ một chút tình huống của tỷ muội ta, ngươi có phải hay không tính toán cả đời đều không muốn cho ta gặp mặt với các nàng?
Yên Điệp Kiều giận nói.
- Được rồi, để ta suy nghĩ trả lời thế nào đã!
Lăng Tiếu bất đắc dĩ đáp.
Luận tướng mạo tư sắc, Vân Mộng Kỳ là người đứng đầu trong chư nữ rồi, mà nghe lời nhất vẫn là Bạch Vũ Tích đem hắn trở thành thiếu gia mà hầu hạ, chỉ là những nữ nhân kia cũng vô cùng xinh đẹp, tất cả đều nghe lời của hắn.
Hắn không thể không cẩn trọng cân nhắc lại hồi đáp vấn đề của Yên Điệp Kiều một chút, bằng không ngày sau lúc nàng cùng chúng nữ gặp mặt, vạch trần ngọn nguồn của hắn chính là đại sự đắc tội với người a!
Ở dưới mềm nắn rắn buông của Yên Điệp Kiều, Lăng Tiếu cũng chỉ có thể từ từ trả lời vấn đề của nàng.
Kết quả là một đêm động phòng này liền thành việc nói chuyện phiếm cười đùa, trong phòng thỉnh thoảng truyền đến hoan thanh tiếu ngữ, tựa hồ đều không có nửa điểm xuân ý.
Ban đêm dần dần tối, ánh trăng lén lút tiến vào giữa tầng mây biến mất không thấy!
Hai người hàn huyên hơn phân nửa ban đêm, rốt cuộc là quần áo dần dần thoát ra, đèn sáp tắt lửa rồi!
Ngay lập tức ở trong màn đem đen như nước sơn này, chủ nhân trong phòng lại là truyền đến từng đạo thanh âm cọ xát.
- Đừng khẩn trương, chân mở ra một chút, ta muốn tiến vào trong rồi!
- Phu quân, ngươi... Ngươi phải hảo hảo mà yêu ta!
- Ừ, yên tâm đi, ta sẽ nhẹ thôi, sẽ hảo hảo yêu ngươi!
- A... Đau! Ừ ôi...
Tiếng oanh minh nhẹ nhàng càng không ngừng vang lên, ở trong phòng một mực đang hồi đãng không nghỉ.
Đêm hết, mặt trời lên, phương đông dần sáng, mặt trời treo cao, ánh mắt trời lại hạ xuống phía tây rồi!
Ba ngày ba đêm trôi qua, tiểu phu thê mới thành hôn ở trong phòng kia lại là chư từng đi ra khỏi phòng nửa bước!
Trong phòng bọn họ chỉ mặc áo ngủ đang tựa sát vào nhau, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc bất tận.
Mưa xuân qua đi, nam tư thế anh tư bộc phát, ăn mặc tùy ý lộ ra vẻ phóng túng, tà khí oai nghiêm, nữ càng thêm tư nhuận, càng thêm mỹ diễm không gì sánh được, để người ta nhìn một cái lập tức liền thèm thuồng.
Nàng chỉ mặc lấy một bộ áo lót, làn da trong suốt như ngọc để người ta hận không cắn được vài miếng, thánh nữ phong ở trước ngực trương lên, dần dần lộ ra trắng sáng, lại càng mê huyễn hấp dẫn chí cực!
Chỉ là trên thánh nữ phong no đủ này lại có một cái bàn tay sờ ở trên đó, nhìn lại là vô cùng gai mắt chọc người chán ghét a!
- Phu quân đừng nháo nữa, thật nhột!
Yên Điệp Kiều lộ ra vài phần nhăn nhó nói.
- Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian liền sờ cho đủ, bằng không cũng không biết khi nào lại có thể chạm tới nó!
Lăng Tiếu lộ ra vài phần sắc lang cười nói.
- Thật là đáng ghét, ngươi đều đã sờ ba ngày ba đêm rồi, lại không đi ra ngoài sẽ bị sư phụ và những người khác cười cho!
Yên Điệp Kiều giận nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.