Chương trước
Chương sau
Thiên nữ của Vạn Thú minh nghe được Lăng Tiếu thừa nhận xong, trên khuôn mặt kia thoáng qua vẻ vô cùng kích động.
Đang ở lúc Thiên nữ muốn nói chuyện, Thân Khôn Báo gian nan mà lên tiếng nói:
- Thiên... Thiên nữ còn không nhanh cứu ta!
Tâm muốn chết của Thân Khôn Báo đều đã có rồi!
Hắn không nghĩ chính mình có nhiều Thánh thú hộ thân như vậy cư nhiên bị nhân gia hai đánh ba đạp liền oanh đến thần thể của hắn bạo liệt, trọng thương không ngừng, hơn nữa lực lượng còn bị nhân gia gắt gao đè ép, muốn phản kháng khôi phục cũng không thể.
Hiện tại hắn chỉ có hi vọng Thiên nữ gọi Chu Tước xuất thủ cứu hắn.
Chỉ là Thiên nữu tựa hồ không đếm xỉa đến lời nói của hắn, mà là trên khuôn mặt tràn đầy kích động mà nhìn Lăng Tiếu nói:
- Đại ca ca, ngươi... Ngươi không nhớ ta sao? Ta là Huyên Huyên a!
Lúc Thiên nữ nói ra lời này phảng phất như thoát hết toàn bộ khí lực, lệ thủy trong mỹ mâu cuồng chảy ra, thân thể mềm mại mà ngồi ở trên lưng Chu Tước, trên khuôn mặt mang theo vẻ hết sức chờ đợi nhìn Lăng Tiếu, tựa hồ sợ Lăng Tiếu không nhận ra nàng.
- Huyên Huyên?
Lăng Tiếu đầu tiên là thoáng qua vẻ mờ mịt.
Hắn cảm thấy tên này rất quen thuộc, nhưng mà lại ở trong lúc nhất thời không nhớ rõ là nghe qua cái tên này ở đâu.
- Thiên... Thiên nữ còn sững sờ làm gì, mau cứu ta a!
Thân Khôn Báo lại một lần nữa kinh quát lên.
Đáng tiếc hắn lại một lần nữa bị Thiên nữ không để ý đến, Thiên nữ tiếp tục nói với Lăng Tiếu:
- Đại ca ca, ngươi chẳng lẽ không nhớ rõ trước kia cứu qua Huyên Huyên sao? Ngươi vì Huyên Huyên còn đem người xấu đánh chạy, còn mua y phục xinh đẹp cho Huyên Huyên, cho Huyên Huyên phòng lớn, còn để cho Cuồng Hổ thúc chiếu cố ta...
Thiên nữ nhẹ nhàng mà đem chuyện cũ nhất nhất thuật lại, lệ thủy tràn đầy trên mặt đã thấm ướt vạt áo của nàng, thanh âm của nàng cảm động lòng người, dáng vẻ nhu nhược động lòng người của nàng thực sự là để cho người nghe thấy đều rơi lệ, nghe đến đau lòng!
Ở trong trí nhớ Lăng Tiếu có một đoạn ký ức xa xôi từ từ tu phục lại!
- Có muốn học làm sao đánh người hay không?
- Vậy ngươi có thể đánh thắng bại hoại này sao?
- Đại ca ca ta không dùng tay cũng có thể đánh được hắn!
- THấy chưa? Ta không cần dùng tay như cũ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
- Đại ca ca, ta học cước pháp này của ngươi.
- Tốt, sau này đại ca ca dạy cho ngươi.
- Huyên Huyên nhà ngươi ở đâu? Đại ca ca đưa ngươi trở về có được không?
- Đại ca ca... Huyên Huyên không có nhà.
- Đừng khóc, sau này Đại ca ca liền mang ngươi theo, dạy ngươi tu luyện có được hay không?
Từng màn ký ức biến mất đã lâu, từng màn tràng cảnh để cho người ta khó có thể quên lại hiện lên giống như mới hôm qua!
Một tiểu nữ hài tử cùng kiếp trước của chính mình đồng bệnh tương liên, để cho Lăng Tiếu lúc mới đầu liền có một loại thân thiết từ trong tâm linh, những chuyện trải qua của hắn với nàng là tương tự như vậy, đáng thương như vậy, để cho hắn quyết định một đời bảo vệ nàng lớn lên thành người!
Chỉ tiếc sau một lần thất tung không hiểu, tiểu nữ hài tử kia liền biến mất không biết tung tích!
Lăng Tiếu từng để người nghe ngóng qua tin tức của nàng, nhưng mà lúc ấy thế lực của hắn có hạn, mà tiểu hài tử giống như nàng lại càng nhiều không đếm hết, muốn tìm nàng đơn giản là mò kim đáy biển.
Cuối cùng Lăng Tiếu phải bỏ qua!
Bởi vì từ trong miệng của Lý Cuồng Hổ hắn biết được lão nhân bắt nữ hài tử kia đi hẳn là đối với nàng không có ác ý gì, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhiều năm qua đi, Lăng Tiếu xác xác thật thật đã sớm đem tiểu cô nương kia cho là tử vong rồi! Hoặc là nói không muốn lại cố ý mà nhớ về hồi ức kia nữa!
Bởi vì khi ấy hắn cũng chỉ là thiếu niên, trải qua nhiều năm xông pha ma luyện, hắn một lòng theo đuổi lực lượng cực hạn, một lòng muốn tìm về Vân Mộng Kỳ, đem càng nhiều chuyện không tất yếu ném ra sau đầu.
Mà nay hắn lại không nghĩ tới, tiểu nữ hài tử thiên lương khả ái năm ấy đã lớn lên thành người, hơn nữa còn ở bên trong Thiên Tước địa vực gặp được nhau!
Tiểu nữ hài tử này chính là Hạ Huyên Huyên mà năm ấy Lăng Tiếu mới vào Tử Thiên tông cứu được từ trong tay người khác!
Khi ấy nàng tựa như một tiểu khất cái, rất là nghèo túng lôi thôi, nhưng mà nàng lại có một khỏa đồng tâm thuần chân, nhặt được đồ trả lại cho người khác còn bị người ta hiểu lầm là nàng trộm mất.
Đây mới có chuyện Lăng Tiếu bất phẫn xuất thủ, cũng đem nàng trở thành muội muội mà đối đãi.
Vốn sớm cảm thấy cả đời không thể nào gặp lại được nàng, nhưng mà bây giờ lại cực độ trùng hợp mà gặp lại nhau rồi.
Đây để cho hắn cảm thấy khó có thể tin!
Có lẽ trong nhân sinh tối tăm đã có chú định, có ít người, có một số việc căn bản không phải muốn quên là có thể quên được.
- Ngươi... Ngươi thật là Huyên Huyên? Đây... Đây làm sao có thể? Ngươi là như thế nào mà đi tới Thiên Vực được!
Lăng Tiếu vẫn là không tin mà kinh ngạc hỏi.
Hắn đang hoài nghi mình có phải là bị người khác mê hoặc tâm trí hay không, vì thể để hắn lâm vào trong mê thất.
Nhưng mà hắn có Long Phượng Thần Cô thủ hộ thần hồn, là không thể nào bị bất kỳ ngoại vật nào mê hoặc mới đúng.
- Đại ca ca, ta thật là Huyên Huyên a, ta còn nhớ khi ấy có Nhược Thủy tỷ tỷ, còn có Hiểu Quế thúc, ta đi tới chỗ này đều là gia gia lừa ta đấy, lão thật đáng ghét!
Vẻ mặt của Hạ Huyên Huyên mừng rỡ mà đáp, tựa hồ Lăng Tiếu nhớ tới nàng liền vô cùng cao hứng.
Nàng từ trên người Chu Tước bay lướt tới, hướng về phía Lăng Tiếu bay qua.
Lăng Tiếu mang theo Thân Khôn Báo không khỏi lui về phía sau vài phần.
Bây giờ song phương nhưng là ở trạng thái đối địch, tuy nói hắn có thể xác nhận nữ tử trước mắt này là Hạ Huyên Huyên năm ấy nhưng mà ai biết những năm này nàng có bao nhiêu biến hóa, nói không chừng nàng sẽ thừa dịp cứu Thân Khôn Báo.
Hạ Huyên Huyên nhìn Lăng Tiếu lùi về phía sau mà ngây ngẩn cả người, lệ thủy trong mỹ mâu lần nữa cuồng chảy ra, nàng ủy khuất nói:
- Đại ca ca, ngươi chán ghét ta sao? Có phải là bởi vì những năm này Huyên Huyên không trở về tìm ngươi hay không, ngươi tức giận rồi?
Lăng Tiếu thoáng cái ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ đến bởi vì hắn lui về phía sau mà để cho Hạ Huyên Huyên thương tâm như vậy.
Nhìn bộ dạng yếu ớt động nhân của nàng, hắn cảm thấy tiểu nữ hài tử ngây thơ kia còn tựa như hôm qua vậy, không có một chút biến hóa, nàng vẫn thiện lương như vậy, để người thương tiếc như vậy!
Lăng Tiếu cười khổ một cái nói:
- Huyên Huyên ngươi đừng khóc nữa, là lỗi của Đại ca ca, Đại ca ca hướng ngươi xin lỗi có được hay không!
Cử động mới vừa rồi của Lăng Tiếu hoàn toàn là ý thức đề phòng nhiều năm dưỡng thành của hắn, ở một cách tự nhiên liền trở nên cảnh giác, thật sự là có chút vô tâm!
Hạ Huyên Huyên đổi khóc thành cười nói:
- Đại ca ca ngươi... ngươi không sai, là Huyên Huyên không tốt, ngươi tha thứ cho Huyên Huyên có được hay không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.