Chương trước
Chương sau
Đây cũng là duyên cớ Tần Tranh Kiều thấy Lăng Tiếu bắt lấy Hô Diên Thái Lang liền cảm thấy khẩn trương sợ hãi.
Lăng Tiếu bỏ Hô Diên Thái Lang ra, lạnh lùng thốt:
- Hiện giờ có thể dẫn ta đi gặp minh chủ các ngươi chưa?
Lăng Tiếu không muốn dễ dàng tức giận, nhưng hắn lại không chịu được người khác khinh miệt, hắn đường đường Dược Minh Công Hội trưởng lão đến đây, rõ ràng còn có người không bán mặt mũi, hắn không thể không vận dụng một ít thủ đoạn đặc biệt.
Huống chi dùng thực lực của hắn, thập nhất thánh thú còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ thập giai thánh thú sao?
Hô Diên Thái Lang sau khi được buông ra, lập tức kéo ra khoảng cách với Lăng Tiếu, hắn dữ tợn hoảng sợ nói:
- Ngươi nhất định phải chết!
Tiếp theo, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một đạo thanh âm kỳ quái.
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, từng đợt bạo động bắt đầu nổi lên.
Rống rống!
Từng tiếng thánh thú kinh hô vang lên, chấn khiến núi rừng bên này đều bắt đầu rung chuyển.
Bỗng nhiên, chỉ thấy gần trăm đầu thánh thú đủ loại vọt ra, cường hãn nhất chính là hai đầu Bọ Ngựa thập giai đê giai vừa rồi, chúng hiện giờ đã biến trở về chân thân, ở bên người còn có ba đầu Bọ Ngựa khác, thực lực đều đạt đến thập giai, mà những thánh thú còn lại đều là tồn tại cửu giai cả.
Một đám đại quân như vậy, đồng loạt phát động công kích, cho dù là trung giai Thần Vương cũng phải chết không có chỗ chôn, mà cao giai Thần Vương cũng phải cẩn thận đối đãi.
Đây là chỗ cường hãn của Thuần Thú Sư, một gã thánh Thú Sư, quả thực có thể so với thiên quân vạn mã, khó trách Vạn Thú Minh có thể so sánh với đệ nhất gia tộc Viêm Tộc.
Bọn hắn canh giữ phiến núi non này, cho dù là Viêm Tộc cũng không dám đánh đến!
Lăng Tiếu biết rõ Hô Diên Thái Lang chưa từ bỏ ý định, rõ ràng còn dám triệu hoán càng nhiều thánh thú đến, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi muốn chết!
Ngay khi Lăng Tiếu tức giận, Tần Tranh Kiều đã tranh thủ thời gian ngăn cản nói:
- Lăng thần sư chúng ta vẫn nên đi thôi, Thái Lang Thánh Sư ở trong minh địavị không cao lắm, nhưng sư phó hắn lại là cao cấp trưởng lão, đắc tội hắn, ngươi về sau đừng mong tiến vào minh nữa.
- Hắc hắc, hiện giờ muốn đi không có cửa đâu, đều lên cho ta, tiêu diệt hắn!
Hô Diên Thái Lang hiển nhiên cảm thấy Lăng Tiếu chỉ là Thần Vương bình thường, muốn lấy lại danh dự, cho nên mới triệu hoán thánh thú đại quân đi ra đối phó Lăng Tiếu.
Không thể không nói Hô Diên Thái Lang quả thật là loại người không nói đạo lý, cảm thấy nơi này là địa bàn của Vạn Thú Minh bọn hắn, tất cả còn không phải do hắn định đoạt sao? Sao có thể bị một ngoại nhân khi dễ đến trên đầu được, cơn tức này nhất định phải hung hăng giải tỏa, để người này biết rõ sự lợi hại của Thuần Thú Sư!
Dưới mệnh lệnh của Hô Diên Thái Lang, những thánh thú kia cùng lúc công kích về phía Lăng Tiếu.
Công kích thuộc tính lực lượng ngũ thải tân phân từ bốn phương tám hướng đánh qua, chúng rõ ràng ngay cả Tần Tranh Kiều cũng công kích, quả thực là ngay cả ngoại môn trưởng lão cũng không để vào mắt.
- Ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi!
Lăng Tiếu rốt cục tức giận rồi, hắn vốn không muốn gây chuyện, nhưng đối phương lại không nói đạo lý như vậy, hắn cũng không khách khí.
Công kích của nhữn thánh thú này đối với hắn quả thật không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả, mà Tiên Vu Hương Mạt ở một bên là cao giai Thần Vương, cũng có thể tự mình chiếu cố, Tần Tranh Kiều thì nhanh chóng rút lui, bởi vì hắn biết rõ việc này hắn cũng không có biện pháp ngăn trở.
Chỉ là trong lòng của hắn thập phần lo lắng, nếu Lăng Tiếu tiêu diệt Hô Diên Thái Lang, vậy thì Tần gia bọn hắn chỉ sợ cũng phải gặp tai ương, trong nội tâm cực kỳ hối hận vì đã mang Lăng Tiếu đến đây.
Hắn vốn tưởng rằng Lăng Tiếu là Dược Minh Công Hội Thần Dược Sư, người trong minh chắc hẳn sẽ cho chút mặt mũi, nhưng hắn đã đoán sai.
Lăng Tiếu bỏ qua rất nhiều công kích, lại một lần nữa bắt Hô Diên Thái Lang vào tay:
- Vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi không biết hối cải, vậy thì đi chết đi!
Hô Diên Thái Lang vô cùng kinh hoảng, hắn không ngờ tới thực lực Lăng Tiếu lại đáng sợ như thế, nhiều thánh thú như vậy công kích rõ ràng không cách nào làm hắn bị thương, hắn bây giờ quả thật đang cực kỳ sợ hãi!
Hắn muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng bàn tay Lăng Tiếu đã siết chặt lấy cổ hắn!
- Mau dừng tay, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
Một tiếng kinh hồ từ xa phương vang lên, một đạo nhân ảnh cấp tốc lướt về hướng này.
Nếu như người tới có thể khách khí một chút, Lăng Tiếu có lẽ thật sự cân nhắc tha cho Hô Diên Thái Lang một lần, nhưng ngữ khí của đối phương thật khiến hắn quá chán ghét, quả thực là cùng loại với Hô Diên Thái Lang, rõ ràng động một chút lại muốn giết người, khiến hắn thập phần không thoải mái.
- Mau... Mau thả ta, bằng... Bằng không ngươi khẳng định cũng phải...!
Hô Diên Thái Lang lộ ra vẻ hung lệ gian nan nói.
Xem ra hắn là sắp chết đến nơi còn không biết chữ chết viết như thế nào rồi.
Răng rắc!
Chữ cuối cùng của hắn còn chưa thốt ra thì đã có một tiếng vang lên, cổ của hắn sinh sinh bị bóp gãy!
- Thái Lang!
Người kia phát ra tiếng gào thét, lại nhanh nói tiếp:
- Ta muốn ngươi chết không yên lành!
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, từng con Cự Nghĩ màu đen xuất hiện ở bên cạnh hắn, mỗi một con rõ ràng to như tòa núi nhỏ bay tới, có bốn cái cánh màu đen, râu dài cùng với đôi mắt to mang theo vẻ dữ tợn, lộ ra vô cùng dọa người.
Những Hắc Sắc Cự Nghĩ này rõ ràng là Phệ Huyết Cự Nghĩ biến dị, số lượng nhiều đến kinh người, ít nhất cũng có mấy trăm đầu, mỗi một đầu đều ngoài cửu giai, nhưng có một phần ba đã ngoài thập giai, càng có hai đầu Nghĩ Vương đã đạt đến thập giai cao giai.
Một cổ quân đoàn Phệ Huyết Cự Kiến đáng sợ như vậy quả thật có thể sánh với một thế lực cỡ trung rồi.
Tần Tranh Kiều ở phương xa nhìn xem thần sắc cũng trở nên vô cùng trắng bệch, hắn lẩm bẩm nói:
- Nghĩ trưởng lão đi ra, xem ra Lăng thần sư phiền toái lớn rồi, ta... Ta không thể lại lưu lại, phải trở về thương nghị với đại ca và Tam đệ việc dời tộc rồi!
Tần Tranh Kiều biết rõ lần này hắn mang Lăng Tiếu đến đây, đắc tội trưởng lão trong minh, Tần gia bọn hắn chỉ sợ cũng bị liên quan đến, nếu không trốn thì xong đời mất!
Phải biết rằng địa vị những ngoại môn trưởng lão như bọn hắn ở trong minh rất thấp, không trốn không được ah!
Mạc Nghĩ, là một gã nội môn cao cấp trưởng lão Vạn Thú Minh, hắn có tu vị trung giai Thần Vương đỉnh phong, nhưng lại có được năng lực thuần nghĩ, sau khi hắn có một đầu thập giai đỉnh phong Nghĩ Vương liền ấp trứng ra được thiên thiên vạn vạn Phệ Huyết Cự Nghĩ.
Nhưng vì để Phệ Huyết Cự Nghĩ phát triển, chúng đều thôn phệ những con Phệ Huyết Cự Nghĩ thực lực tương đối yếu để tăng cường huyết mạch chi lực, gia tốc tiến giai.
Trăm đầu Phệ Huyết Cự Nghĩ này chẳng qua chỉ không đến một phần mười mà Mạc Nghĩ có, hắn còn có gần vạn đầu Phệ Huyết Cự Nghĩ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.