Chương trước
Chương sau
Có thể trong ngàn năm đạt tới cảnh giới này chỉ có năm sáu người mà thôi, mà trong năm sáu người này càng phải có dược yêu nghiệt thần dược sư.
Luyện đan đại hội này Miêu Thanh Dược cùng với Yên Điệp Kiều cũng sẽ tham dự, bọn họ đại biểu cho vinh dự của Dược Minh công hội, không thể thua các thần dược sư khác.
Trước khi diễn ra đại hội, cấm chế ở bốn phía điện thành mở ra, điện thành nằm trên không của Thiên Nguyên Thành, mọi người trong Thiên Nguyên Thành đều khom lưng cung kính cúi chào nó, trên gương mặt mang theo sùng bái và tôn sùng.
Trong mắt của người dân trong thành, điện thành chính là thần thánh trong lòng bọn họ, là tồn tại chí cao vô thượng mà bọn họ không thể ở lại.
Liêu Dần cùng Phần Tĩnh Lương, Phần Tĩnh Hương cùng đi tới điện thành.
- Tiểu tử Thiên Long Môn kia được thần nữ mời, sớm đi vào trong điện thành rồi, thật sự là quá đáng giận, lần luyện đan đại hội này chúng ta sẽ cho hắn biết lợi hại.
Liêu Dần thập phần tức giận nói ra.
Nửa tháng trước bị Lăng Tiếu làm mất mặt, Liêu Dần vẫn nhớ kỹ mối thù này.
Phần Tĩnh Lương bên cạnh nói:
- Liêu ca nói không sai, chúng ta phải cho người khác biết rõ chúng ta lợi hại.
Ngừng một chút hắn nói:
- Nhưng mà ta nhận được tin tức tiểu tử kia được nhận làm khách khanh trưởng lão, muốn khiến hắn mất mặt không dễ dàng.
- Cái gì, tiểu... Tiểu tử kia đã làm khách khanh trưởng lão rồi, có sai làm hay không, chúng ta cũng chỉ là trưởng lão ngoại môn mà thôi, ngay cả điện thành còn chưa có tư cách đi vào.
Liêu Dần thập phần không công bằng hô lên.
Phần Tĩnh Lương nói:
- Mặc kệ nó, dù sao tất cả mọi người là trưởng lão, ai có thể thu được top ba thì lọt vào mắt của dược thần đại nhân, cho nên lần này ta nhất định phải vào top a, lúc đó có thể trở thành trưởng lão nội môn, tiểu tử kia càng không đáng nhắc tới.
Phần Tĩnh Lương nói lời này mang theo hương vị gạt người, Lăng Tiếu có thể sớm tiến vào điện thành, lại được phong làm khách khanh trưởng lão, người ta nhất định được dược thần tán thành, hắn còn muốn đè người ta một đầu chỉ sợ quá khó khăn.
Trong lòng hai người đầy biệt khuất, cũng biết mặt mũi này khó tìm trở về.
Người của Ma Hổ Tông bị Lăng Tiếu ngăn cản đi vào điện thành, vẫn đang ở lại Thiên Nguyên Thành.
Hôm nay bắt đầu luyện đan đại hội, Khương Đồ bảo Khương Huyễn đi tham gia luyện đan đại hội này.
- Khương Huyễn, lần này ngươi tuyệt đối không được có vấn đề, bằng không mặt mũi Ma Hổ Tông chúng ta sẽ mất sạch, đám người Thiên Long Môn kia chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng!
Khương Đồ nhìn Khương Huyễn trịnh trọng nhắn nhủ.
Lần trước Khương Huyễn nổi điên khó hiểu, Khương Đồ cảm thấy kỳ quái, nhưng mà hắn không phát hiện Khương Huyễn có bất kỳ dị thường nào, cảm thấy lần trước có khả năng ngoài ý muốn.
Hôm nay là lần cuối cùng, nhất định phải làm ra thành tích tốt, hết sức tranh thủ được ba Chí Tôn dược thần xem trọng, đến lúc đó bọn họ có thể hướng ba người đề thân, gả Yên Điệp Kiều cho Khương Huyễn.
Cho nên Khương Đồ tuyệt không hy vọng Khương Huyễn lại ngoài ý muốn lần nữa.
Khương Huyễn gật đầu, nói:
- Ta tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó!
- Ân, mặc kệ lần luyện đan đại hội này thế nào, nhất định phải tận lực tiêu diệt đám người Thiên Long Môn ở đây, tốt nhất là có thể tiêu diệt Lăng Tiếu này, một khi hắn đứng vững chân trong Dược Minh công hội, khi đó tất cả khó làm.
Khương Đồ nói.
Nghe lời này Khương Huyễn không có tiếp lời của Khương Đồ, hai mắt mang theo ý cười lạnh.
Luyện đan đại hội bắt đầu, Lăng Tiếu ngồi trên bàn tiệc, dù ngồi trong tám tên thần dược sư cuối cùng, nhưng thân phận của hắn khác người ta.
Lần này là bình phán, chủ yếu chính là bình phán phẩm chất đan dược của các thần dược sư luyện ra như thế nào, chấm điểm cho bọn họ, dùng bình phán trình độ mạnh yếu của các thần dược sư.
Đồng thời cũng giám thị đám thần dược sư kia có ăn gian hay không.
Tóm lại Lăng Tiếu ngồi ở chỗ nầy chỉ là bình phán thôi.
Nhưng mà so với lúc trước, lần này khí thế của hắn mạnh hơn lúc tỷ thí nhiều lắm.
Mà Lăng Tiếu cũng là người cao ngạo, hắn cảm thấy mình đã nửa chân bước vào Chí Tôn dược thần, còn đi tham gia tỷ thí của đám người này chính là khi dễ người ta, hắn cảm thấy không ý nghĩa.
Mà Liêu Dần, Phần Tĩnh Lương và người Ma Hổ Tông nhìn thấy Lăng Tiếu ngồi trên trên bàn tiệc bình phán đều ngây ngốc.
Bọn họ biết rõ Lăng Tiếu được Dược Minh công hội phong làm khách khanh trưởng lão, khi ấy bon họ cho rằng Lăng Tiếu thông qua Dược Minh công hội tham gia tỷ thí, chuẩn đồng ý cho hắn gia nhập Dược Minh công hội mà thôi.
Nhưng mà không nghĩ tới Lăng Tiếu không chỉ gia nhập Dược Minh công hội, hơn nữa còn không tham gia tỷ thí lần này.
Đây chứng tỏ là cái gì?
Không cần nói, người ta đã vượt qua trước tất cả những thần dược sư trẻ tuổi ở đây, đạt đượctư cách bình khởi bình tọa với những lão thần dược sư của Dược Minh công hội rồi, không cần phải tranh đoạt bài danh với bọn họ ở đây.
Cũng từ điểm này thấy được Lăng Tiếu được Dược Minh công hội xem trọng thế nào!
Liêu Dần cùng Phần Tĩnh Lương cảm thấy trái tim giá lạnh, nếu Lăng Tiếu nhắm vào bọn họ, bọn họ có quả ngon ăn sao? Bọn họ chỉ là hai trưởng lão ngoại môn của Dược Minh công hội, địa vị cũng không tính là cao!
Nghĩ đến chỗ nầy bọn họ đang suy nghĩ dù thế nào cũng phải tu bổ quan hệ với Lăng Tiếu mới được.
Người của Ma Hổ Tông cũng giật mình, nhưng cũng không sợ Lăng Tiếu báo thù bọn họ, tối đa chỉ cảm thấy hành động lần này không công mà thôi.
Bọn họ cũng không phải người Thiên Nguyên địa vực, không bị Dược Minh công hội gò bó ở đây.
Nhưng mà muốn tìm mặt mũi trở về là không dễ dàng.
Cả luyện đan đại hội phân thành ba lần tỷ thí, thứ nhất là trong một đống tài liệu dùng tốc độ nhanh nhất lựa ra tài liệu luyện đan, đây là thử trình độ quen thuộc của thần dược sư với đan phương, vừa nhìn thì đơn giản, nhưng đây là khảo thí cơ sở của mỗi người; thứ hai chính là so đấu khả năng khống hỏa, xem ai khống hỏa càng tinh diệu hơn, ít chướng ngại hơn, ai khống hỏa chuẩn xác nhất sẽ vượt lên trước, từ đó có thể thấy được năng lực khống chế của thần dược sư; cuối cùng mới là so đấu đan dược chỉ định, luyện chế thần đan hoàn mỹ nhất, lúc này mới là điểm quan trọng nhất!
Có thể thông qua ba hạng tỷ thí này lại thi đấu định ra khôi thủ, hạng hai, hạng ba, các bài danh khác chẳng quan tâm.
Trải qua ba lần tỷ thí, Yên Điệp Kiều là đệ tử thân truyền của ba đại Chí Tôn dược thần, nhất cử đoạt khôi thủ, bài danh thứ hai rơi vào Thiên Tước địa vực Viêm tộc là thần dược sư chưa ddure ngàn tuổi Viêm Dương; bài danh thứ ba mới là Miêu Thanh Dược; mà Khương Huyễn chỉ đứng ngoài ba vị trí này, xếp hạng thứ tư; Phần Tĩnh Lương thành tích trung đẳng, mà Liêu Dần quá kém, luyện chế ra một bán thần đan cặn bã
Trong vài ngày này Lăng Tiếu cùng Quan Hạ ngồi gần nhau, bọn họ nói chuyện tâm đầu ý hợp.
Quan Hạ biết cách làm người, ngược lại không có đưa ra ý lôi kéo Lăng Tiếu, chỉ trở thành bạn vong niên, xem hắn như bằng hữu thân thiết bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.