Chương trước
Chương sau
Nhưng người này hết lần này tới lần khác lại là thần dược sư, hơn nữa còn là thần dược sư rất trẻ, hôm nay chỉ mới bốn ngàn tuổi, còn là một gã Thần Vương thấp giai đỉnh phong.
Ở tuổi này đạt tới Thần Vương, lại là thần dược sư xem như rất khó tìm.
Nếu không có thiên phú luyện dược, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không thể trở thành thần dược sư.
Người này tên là Liêu Dần, là công tử Liêu gia thế gia luyện dược ở Thiên Nguyên địa vực, vài năm trước hắn trở thành thần dược sư, đạt được triệu kiến công khai của Dược Minh công hội và gia trưởng trong gia tộc, cho nên ở Thiên Nguyên địa vực xem như nổi danh.
Đi theo hắn đều là người Liêu gia, có một tên là bán Thủy Thần cùng bốn gã Thần Vương, hai bên người hắn là hai nữ nhân ngực lớn mông to xinh xắn, nhìn qua rất khí khái.
Nhìn từ mặt ngoài thì ai cũng cho rằng hai nữ nhân này đều là tiểu thư khuê các.
Liêu Dần nhìn qua tên Thần Vương mặt đen, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, nói:
- Ân, căn phòng của bản thần sư nằm ở đâu.
- Đại bộ phận thần dược sư đều đến, sáu gian phòng tốt nhất ta đều lưu lại rồi, vừa đủ cho người của Liêu thần sư dùng!
Tên Thần Vương mặt đen nói.
Tên Thần Vương mặt đen này là quản sự tiếp đãi thần dược tên, tên là Lưu Hắc Tử, bình thường hắn là một trong những thống lĩnh bảo vệ Thiên Nguyên chi thành.
Căn phòng ở nơi này không thiếu, lưu Hắc Tử cố ý nói thế là nịnh nọt Liêu Dần.
Tới cảnh giới của hắn thì không cần Thần Vương Đan, nhưng mà đệ tử và đồ tôn của hắn lại cần.
Có thể bợ đỡ tốt mỗi một thần dược sư bản thổ, đối với Lưu Hắc Tử hắn mà nói đều là tư nguyên tốt nhất, nói không chừng người ta ngày sau trở thành Chí Tôn dược thần, khi đó có khả năng được ban thưởng đấy.
Liêu Dần rất hài lòng gật đầu cười nói:
- Ha ha, hảo hảo... Lưu thống lĩnh ngươi đúng là hiểu chuyện!
Lưu Hắc Tử chỉ nói sáu gian phòng, có năm gian tự nhiên phải phân cho người khác, mặt khác gian phòng khác là cho hắn và hai mỹ nữ ở rồi!
Liêu Dần nghe được lưu Hắc Tử nói chuyện rất thoải mái ah!
Nhưng mà sau khi Lưu Hắc Tử muốn nghênh tiếp bọn họ vào trong, đám người Lăng Tiếu đi vào cửa.
Thủ hạ của Lưu Hắc Tử lại ngăn cản đường đi của bọn họ, một người trong đó quát:
- Lập tức cút ra, đây là nơi tiếp đãi thần dược sư, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Người được tiếp đãi trong tửu quán này đều là thần dược sư, bọn họ sẽ mặc áo choàng thần dược sư, trước ngực mang theo huy chương, bày ra thân phận!
Thế nhưng mà đám người Lăng Tiếu bộ dáng võ trang, ai nhìn cũng cho rằng bọn họ là võ giả, làm gì giống luyện dược sư.
Cho nên đám hộ vệ nghênh đón ngăn cẩn đám người Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhíu mày lên, đang định mang thiếp mời của mình ra, lúc này bên ngoài có tiếng nói vang vọng.
- Đám nhà quê các ngươi từ nơi nào tới đây, chẳng lẽ không biết tửu lâu này chỉ tiếp đãi thần dược sư sao? Lập tức cút ra, chớ cản đường bản thần sư.
Nói chuyện chính là Liêu Dần đang ôm hai nữ nhân.
Tiếng nói của hắn tự đại, sợ người bốn phía không biết hắn là thần dược sư.
- Đây là hài kịch gì thế? Kỳ thật xấu xí không phải lỗi tại ngươi, nhưng mà đi ra ngoài dọa người là ngươi không đúng, chẳng lẽ phụ mẫu của ngươi không dạy đạo lý này cho ngươi biết sao?
Lăng Tiếu chán ghét khinh thường nói với Liêu Dần một câu.
Người kính hắn một thước, hắn kính người một trượng!
Thế nhưng mà người khác bất kính hắn, còn ác tâm phạm hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho đối phương mặt mũi.
Lăng Tiếu thực sự không phảilà người sợ mạnh hiếp yếu, trái lại hắn rất chán ghét những gia hỏa như thế này.
Nếu không phải đang ở địa bàn của người khác, hắn muốn tát tên này trước rồi nói sau.
- Ngươi... Ngươi nói cái gì, ngươi có gan nói lại một lần, bản thần sư không giết ngươi tiết hận thì ta khôn họ Liêu!
Trong nháy mắt Liêu Dần tức giận chỉ vào Lăng Tiếu quát lên.
Hắn ghét nhất là người nào nói hắn xấu xí, cũng bởi vì diện mạo này mà từ nhỏ hắn đã bị người ta chê cười.
Nhưng hắn hóa đau khổ thành lực lượng, càng không ngừng cố gắng luyện đan, chỉ có trở thành một gã luyện dược sư xuất sắc mới thay đổi tất cả.
Thông qua hắn cố gắng, hắn từ một luyện dược sư bình thường trở thành một gã thần dược sư, địa vị trong gia tộc tăng cao, những người từng cười nhạo hắn đều biến thành nịnh hót bợ đỡ hắn, những nữ nhân chán ghét hắn càng hận không thể ôm đùi hắn, làm tiểu thiếp của hắn.
Đã lâu rồi không ai nói với hắn như vậy, thế nhưng mà tiểu tử trước mặt dám nói thế, hắn không thể không tức giận a!
Sau đó Liêu Dần gào thét lên, Lưu Hắc Tử lập tức tới trước mặt đám người Lăng Tiếu quát lên.
- Lập tức dập đầu nhận tội với Liêu thần sư, bằng không ngươi đừng hòng rời khỏi Thiên Nguyên chi thành này!
Giọng của hắn vừa vang lên, thủ hạ dưới tay của hắn lập tức vây quanh dám người Lăng Tiếu vào trong.
Đám Thần Vương bên ngoài cũng gia nhập vào, liền quát lên.
- Đúng là lớn gan chó mà, dám nhục mạ thần dược sư, đúng là chán sống thật!
- Bắt bọn chúng lại đi, toàn bộ phế tu vị răn đe, xem bọn chúng dám to gan như vậy không!
- Ta cảm thấy như vạy quá tiện nghi cho chúng, sau khi phế bọn chúng cũng phải dẫn toàn thành thị uy, xem về sau còn có ai dám bất kính với Liêu thần sư không.
- Nói đúng, đám người này không biết tới từ nơi nào, lại không biết quy củ, đáng chết mà!
- Giết chúng đi, dám gây ảnh hưởng cho thần dược sư!
Lăng Tiếu nói một câu đã kích động người chung quanh, không thể không nói thần dược sư tại Thiên Nguyên địa vực có địa vị rất tôn sùng!
Lăng Phi nhìn qua Lăng Tiếu nói:
- Nhanh cầm thiếp mời ra, đừng có để đám nhặn này nhảy múa hài kịch nữa.
Chỉ cần Lăng Tiếu bày thân phận thần dược sư ra, những người khác cũng không dám chế nhạo bọn họ.
Lăng Tiếu lắc đầu, tạm thời không nên lộ ra, hắn còn muốn nhìn xem vở hài kịch này diễn như thế nào.
- Nghe không đấy? Dám bất kính với bản thần sư là ngươi tìm chết!
Liêu Dần thập phần đắc ý nói ra, ngừng lại một chút và nói:
- Chỉ cần ngươi chui qua háng của ta, dập đầu nhận sai, làm cho bản thần sư thỏa mãn, bản thần sư tha ngươi một mạng!
Liêu Dần đang nói thì mở hai chân ra, chỉa chỉa dưới háng, ý bảo Lăng Tiếu chui qua.
- Liêu thần sư đúng là khoan hồng đại lượng a!
Lưu Hắc Tử hùa theo, lại nhìn qua Lăng Tiếu quát.
- Nghe không có, Liêu thần sư khoan hồng cho ngươi, nhanh quỳ xuống chui qua!
Sau đó bên ngoài tửu lâu có không ít người xem náo nhiệt.
Đám người này nhìn Lăng Tiếu mất mặt ra sao, cảm thấy đám người Lăng Tiếu qá không thức thời, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, dám bất kính với thần dược sư.
Đám người Lăng Tiếu trở thành bia cho người ta ngắm, nếu bọn họ dám ồn ào thì chuyện này cũng náo lớn hơn.
Lăng Tiếu muốn nói cái gì đó, Lăng Phi lại nói:
- Ngươi tưởng chỉ có ngươi là thần dược sư sao? Thiên Long Môn chúng ta cũng có, vị này chính là thần dược sư đại biểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.