Chương trước
Chương sau
Một kích này đã vượt qua phạm trù thần vương đỉnh, tiếp cận bán thủy thần.
Lăng Tiếu hóa thành đoàn hỏa diễm, hóa giải một kích băng hàn trong vô hình, Băng Hỏa Kiếm hướng băng tầng đánh tới.
Kiếm chiêu của Lăng Tiếu phá khai một đường trong băng tầng cường hãn, xuyên thấu qua tầng băng đông cứng kia.
Bạch Mộ Tịch có chút kinh ngạc, hoa báo vương dưới thân hắn bộc phát, toàn thân che kín băng trùy, lao thẳng tới va chạm Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mới phá tan tầng băng, không dự đoán được hoa báo vương lại vọt tới, muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Phanh!
Thân thể Lăng Tiếu như diều đứt dây bay ra ngoài.
- Hắc hắc, phong ấn cho ta!
Bạch Mộ Tịch đắc ý cười lạnh, xuất ra một kích tuyệt cường lần nữa.
Vô số băng nhận bắn tới, vô số khối băng hợp chung một chỗ đem thân thể Lăng Tiếu tầng tầng bao phủ.
- Chẳng lẽ đã chết? Thật sự không chịu nổi một kích!
Ba Nhĩ Đặc châm chọc nói.
Húc Mạc cũng lẩm bẩm:
- Thật không biết tự lượng sức mình!
Ánh mắt những người khác đều tràn ngập vẻ khinh thường, bọn hắn cảm thấy lần này Lăng Tiếu phải chết không thể nghi ngờ.
Cơ Thiên Phương khẽ nhíu mày nói:
- Sẽ dễ dàng bại như vậy hay sao? Không thể nào đâu!
Bạch Mộ Tịch phong ấn Lăng Tiếu, vẫn tiếp tục tăng cường lực lượng, lực lượng băng hàn không ngừng tràn tới, lớp băng tầng không ngừng dày đặc, nháy mắt biến thành núi băng vạn trượng sừng sững giữa phiến thiên địa!
Bạch Mộ Tịch đã dốc hết toàn lực, gương mặt đắc ý có chút tái nhợt, thần lực tiêu hao thật lớn, phải lấy ra thần đan nuốt vào phòng ngừa bị người khác đánh lén.
- Các vị có ai muốn đối chiến với Bạch mỗ thì tới đi!
Bạch Mộ Tịch thập phần hào khí nói.
Chỉ tiếc lời nói của hắn vừa dứt, thanh âm tiếng vỡ nứt chói tai vang lên.
Ca ca!
Tòa núi băng phát ra tiếng vang nứt toác, khe hở tách ra, cuối cùng vang lên thanh âm tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, núi băng hoàn toàn sụp đổ.
Băng vụn văng ra tứ tán, không ít thần vương bị va đập bật lui ra sau.
Một đạo hỏa ảnh từ trong vọt ra, mục tiêu thẳng tới chỗ Bạch Mộ Tịch!
Trong mắt Bạch Mộ Tịch chớp động hàn mang, thần sắc không chút sợ hãi, cầm Ngân Tuyết Thần Thuẫn trong tay nên hắn không chút nào khủng hoảng.
Phanh phanh!
Hỏa mang mãnh liệt mang theo quyền ý cuồn cuộn, từng chiêu hỏa quyền như ngọn núi cao, như muốn đem cả phiến thiên không đều nổ bạo.
Bạch Mộ Tịch chỉ cảm thấy một cỗ áp lực kinh khủng truyền tới, Ngân Tuyết Thần Thuẫn bị chấn kêu vang, băng tầng phòng ngự khắp bốn phía như bị đánh phát nổ.
Mặc dù hắn có được Ngân Tuyết Thần Thuẫn bảo hộ, nhưng thân thể vẫn bị đánh bay ra thật xa, cỗ phản chấn cường đại làm hắn phun ra ngụm máu tươi.
Hắn rốt cục ý thức được lực lượng của đối phương đã cường đại đến mức như biến thái!
Hoa báo vương vội vàng nhào tới cứu viện, thân thể khổng lồ hướng hỏa ảnh đánh tới.
Oanh long oanh long!
Lăng Tiếu đón nhận hoa báo vương hung mãnh lao qua, hỏa quyền cường đại trực tiếp chấn động cả thương thiên, không gian lực lượng hóa thành hư vô, hỏa diễm mãnh liệt bay tứ tán, đem cả bầu trời thiêu hủy cháy rực.
Lăng Tiếu đánh bay hoa báo vương ngược trở về, hỏa quyền đánh lên thân thể nó khiến băng giáp nát vỡ, máu tươi văng tung tóe.
Hống hống!
Hoa báo vang không ngừng gầm rú, cảm giác cháy phỏng làm cho nó vô cùng khó chịu.
Bạch Mộ Tịch hóa thành băng ảnh vọt tới chỗ Lăng Tiếu, thần kiếm chém xuống, vô số bông tuyết bắn nhanh tới trước.
Lăng Tiếu càng tăng thêm tốc độ, tránh thoát công kích của Bạch Mộ Tịch, rơi xuống trên người hoa báo vương, hai đấm trực tiếp oanh vào mắt của nó.
Phanh phanh!
Ô ô!
Hoa báo vương không tránh được công kích của Lăng Tiếu, đôi mắt bị đánh nát, đau đớn gầm rú điên cuồng, thân hình lăn lộn như điên loạn, không còn cách nào khống chế.
- Báo vương!
Bạch Mộ Tịch giận dữ hét, ngay sau đó thu lại đầu thánh thú.
- Ngươi đi chết đi!
Một loại cấm thuật từ trên người Bạch Mộ Tịch bộc phát, Ngân Tuyết Thần Thuẫn bị hắn xem như vũ khí hướng Lăng Tiếp đập tới.
Ngân Tuyết Thần Thuẫn hóa thành băng sơn, hướng Lăng Tiếu ập xuống.
- Ngươi bại cho ta!
Lăng Tiếu vung ra Cửu Dương Phần Thiên quyền hướng Bạch Mộ Tịch giáng xuống.
Một vầng diễm dương như vẫn thạch nện tới, uy lực kinh thiên động địa, làm thiên địa run rẩy không ngừng.
- Đúng là Thánh Dương quyền!
Húc Mạc không nhịn được kinh hô.
Hắn rõ ràng phát hiện Kim tộc nhân có sức chiến đấu kinh người kia đang sử dụng thần công bất truyền của Nhật tông Thánh Dương quyền.
Nhưng hắn chợt hiểu được Lăng Tiếu là ai.
- Quả nhiên đúng như lời tiểu tử đó, người này thật sự đem Thánh Dương quyền ý phát huy tới cực hạn!
Trong lòng Húc Mạc tự nhủ một tiếng, tiếp theo hắn cũng không tiếp tục chờ đợi nơi này, hướng một vị trí thần đàn khác vọt tới.
Lăng Tiếu đã có sâu xa với Nhật tông, Húc Mạc cũng không có ý định tiếp tục dây dưa ở vị trí này.
Huống chi hắn ý thức được Lăng Tiếu có tốc độ vô song, đổi lại là hắn chỉ sợ cũng không có cách nào, không bằng lui một bước tìm kiếm cơ hội khác tốt hơn.
Ba Nhĩ Đặc nhìn thấy tử đối đầu của mình đã rời đi, trong lòng thầm mắng một tiếng:
- Còn tưởng rằng có thể giết chết được kẻ này ở đây đâu, xem ra phải lui kế hoạch về sau!
Quyền kình của Lăng Tiếu vốn sắp đánh Bạch Mộ Tịch thành thịt vụn, nhưng một cảm giác nguy cơ từ sau lưng hắn chợt cuốn tới.
Lăng Tiếu cảm thấy lông tóc dựng đứng, một cỗ nguy cơ tử vong làm cho hắn phải bỏ qua việc oanh giết Bạch Mộ Tịch.
Thân hình hắn tránh sang một bên, mấy đạo tiễn nỗ thần quang vừa lúc lướt sát qua bên cạnh hắn.
Hưu hưu!
Tuy Lăng Tiếu né tránh thật nhanh, nhưng cánh tay vẫn bị bắn trúng một mũi tên. Cánh tay có thể so sánh với thần khí đỉnh cấp bị đâm một lỗ máu, may mắn không sâu.
Tuy Lăng Tiếu cảm thấy đau đớn nhưng hắn tạm thời không thời gian chú ý, lại nhanh chóng né tránh.
Bởi vì có thật nhiều mũi tên từ trên giáng xuống, không ngừng bắn về phía hắn.
Lăng Tiếu né tránh vài lần, Kim Long thương hiện ra trong tay, không ngừng quét ngang, đem toàn bộ mũi tên đánh tan tác.
Nhưng kẻ đánh lén lại rất giỏi tính kế, đã mệnh lệnh thánh thú không ngừng viễn công Lăng Tiếu từ xa.
Từng đạo hư ảnh thánh thú không ngừng đánh tới, lực lượng hung mãnh, khiến Lăng Tiếu không ngừng tháo chạy!
- Tiểu nhân chỉ biết đánh lén!
Trong mắt Lăng Tiếu hiện hàn mang, thập phần khinh thường tự nhủ một tiếng, thân hình biến ảo không ngừng, hồn lực bắt đầu phát uy.
Người đã bị hắn tập trung khí tức lập tức bị hồn lực hình thành Kim Long thương vô hình đâm thẳng tới.
A!
Một đạo nhân ảnh hiện ra trên hư không, đó là một nam tử thân hình thấp bé như chu nho, trong tay cầm thần tiễn nỗ đỉnh cấp, chính là người đánh lén Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không nói lời nào, trực tiếp đâm tới một thương, nhấc cao thân thể hắn đánh thành dập nát, lại đem thần hồn cùng đồ vật của hắn toàn bộ thu về.
Bạch Mộ Tịch nhìn thấy cảnh tượng này cũng không còn chút tâm tình khiêu chiến Lăng Tiếu, đành không chút cam lòng đi về hướng khác.
Sau khi hắn rời đi lại có thêm vài người không còn dám mang tâm lý may mắn, bay khỏi nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.