Chương trước
Chương sau
Trang Kiếm Nhân của Tẩy Kiếm Trang ở một bên phụ họa cười lạnh nói.
- Tiểu bối không biết điều.
Thư Nghị khinh thường quát.
Chính là, đúng lúc lão vừa nói dứt lời, trong nháy mắt từ đôi mắt già nua liền hiện ra hai đạo tia sáng khó có thể tin nổi.
Đôi mắt già nua kia của lão gắt gao nhìn chăm chú một chiếc tiểu huy chương đang lóe sáng mà Lăng Tiếu đang thưởng thức trong tay. Lão lại phát hiện nó lại là giống y như đúc với chiếc của lão, chỗ duy nhất không giống chính là cái tên ghi ở trên mặt sau.
- Ngươi... Ngươi làm thế nào lại... lại có được nó!
Giọng điệu nói chuyện của Thư Nghị đều trở nên lắp bắp.
Huy chương của Thần Dược Sư đâu phải là ai cũng có thể có được. Chỉ có loại Luyện Dược Sư vượt qua kiểm tra khảo sát Thần Dược Sư thì mới có được.
Mà huy chương ở chỗ Dược Minh Công Hội cũng có ghi chép, đồng thời ở trên huy chương này cũng có một giọt máu huyết của Thần Dược Sư kia. Cho dù chiếc huy chương này bị đoạt, thì cũng liền tùy thời biến mất trở về trong tay Thần Dược Sư, người khác là vô phương chiếm giữ. Mà nếu Thần Dược Sư kia mà bất hạnh bỏ mạng thì chiếc huy chương này lúc nào cũng có thể tùy thời biến mất, sẽ không bị bất luận kẻ nào khác lợi dụng.
Cho nên chiếc huy chương Lăng Tiếu cầm trong tay nếu không phải của mình, thì đó chính là giả mạo.
Chính là, Thư Nghị cảm ứng chiếc huy chương kia cùng huy chương của lão có dao động năng lượng là như nhau, lực lượng cộng hưởng đặc thù kia là không giả mạo được, đây tuyệt đối là huy chương Thần Dược Sư hàng thật giá thật.
Cho nên, Thư Nghị mới giật mình như thế!
Lão không tin người trẻ tuổi này lại có thể có được huy chương này, chính là... Sự thật liền bày ở trước mắt, không phải do lão không tin a!
Bỗng nhiên, ở trong óc lão lóe lên một đoạn tin tức, dáng vẻ của lão trở nên càng giật mình hơn.
- Ngươi... Ngươi là Thần Dược Sư Lăng Tiếu của Thiên Long Môn mới tấn phong mười mấy năm trước, trước mắt là Thần Dược Sư trẻ tuổi nhất trong Dược Minh Công Hội!
Thư Nghị thông qua tin tức do huy chương truyền lại nên lập tức đã biết thân phận của Lăng Tiếu không giả.
- Ha hả, thì ra Thư Thần Sư cũng biết tiểu nhân vật tồn tại như ta đây a!
Lăng Tiếu vẻ mặt cười cợt nhìn Thư Nghị mà nói.
Mới vừa rồi Thư Nghị không phải nói thân phận của lão có thể làm cho Môn Chủ Thiên Long Môn nhường lễ ba phần sao?
Như vậy hiện tại Lăng Tiếu cùng lão đều là thân phận Thần Dược Sư, cái này lại nói như thế nào?
- Đồ chơi này có thể là giả hay không?
Trang Kiếm Nhân mở miệng mang theo ý tứ coi thường.
- Không có khả năng là giả, điểm ấy ta còn có thể phân biệt ra được!
Thư Nghị vội vàng đáp.
Lúc này, ánh mắt của lão nhìn Lăng Tiếu đã thay đổi không giống với lúc trước.
Nếu như trước đây lão liền cho Lăng Tiếu là một kẻ hậu bối Thiên Long Môn mà đối xử tương ứng, như vậy hiện tại nhất định lão phải coi Lăng Tiếu trở thành người có thân phận ngang hàng cùng chính mình mà đối xử. Hơn nữa lão cũng có thể tưởng tượng trong Thiên Long Môn xuất hiện ra một thiên tài yêu nghiệt Luyện Dược Sư như vậy, thì địa vị bên trong môn phái chỉ sợ sẽ rất cao a!
Nếu muốn thật tâm đắc tội quá mức với hắn, vậy sau này nói không chừng Thư gia bọn họ sẽ gặp phiền toái không nhỏ a!
Trang Kiếm Nhân như bị nuổi phải một con ruồi vào miệng nên vô cùng khó chịu.
Mới vừa rồi hắn còn lớn tiếng cười người ta không biết nhìn đồ, chính là trong nháy mắt người ta lại lấy ra một chiếc huy chương Thần Dược Sư, quả thực là một sự châm chọc lớn lao đối với hắn.
- Tiểu tử này thực sự con bàn nó làm cho người ta chán ghét!
Trang Kiếm Nhân mắng thầm ở trong lòng.
- Thư Thần Sư, ta không muốn có bất cứ trách mắng gì với Thư gia các ngươi. Cứ thả người ra đi thì việc này liền như vậy là xong!
Lăng Tiếu nhân cơ hội nói.
Hắn chứng thật là không muốn làm lớn chuyện, tất nhiên đây là nhà của sư nương hắn a!
Thư Nghị do dự một chút rồi nói
- Trừ Tử Thiến ra, hai người khác có thể để cho các ngươi mang đi. Chỉ là... Chỉ là vẫn còn có một việc ngươi cần phải giải thích một phen với Thiếu Tông chủ.
- Vị nào là Thiếu Tông chủ? Thiên Long Môn chúng ta còn chưa chọn Thiếu Tông chủ mà?
Lăng Tiếu cố làm ra vẻ nghi hoặc mà hỏi.
Buồn cười, người của Thiên Long Môn bọn họ làm sao lại gọi người nối nghiệp của thế lực khác là Thiếu Tông chủ. Đó chẳng phải thành tự nhận người khác là chủ của mình à!
- Hừ, miệng lưỡi bén nhọn!
Trang Kiếm Nhân sau khi hừ lạnh một tiếng, tiếp theo nện xuống bàn mà nói
- Ta nghe nói đại ca Trang Kiếm Sinh của ta là bị ngươi gây thương tích, thế cho nên hiện tại biến thành ngu ngốc. Việc này ngươi nhất định phải có lời giải thích cho Tẩy Kiếm Trang chúng ta!.
Trang Kiếm Sinh bị người biến thành ngu ngốc, lại không có biện pháp báo thù, đây là mối nhục của Tẩy Kiếm Trang!
Hiện tại kẻ thù ở trước mặt, món nợ này có lẽ nhất định phải tính toán rõ ràng.
- Người mà ta đả thương không đến một ngàn thì cũng có tám trăm, Trang Kiếm Sinh là ai ta không nhận ra!
Lăng Tiếu lạnh lùng đáp.
Hắn nhìn Trang Kiếm Nhân này tỏ vẻ ra oai ghê gớm thật, còn tưởng rằng Tẩy Kiếm Trang bọn họ so với Thiên Long Môn của bọn hắn thì càng khí phách hơn sao.
Lăng Tiếu ngược lại bỏ qua cho một lần. Cho dù là bên trong Thiên Long Môn thì hắn cũng là như thế.
Người không phạm đến ta, ta không phạm đến người. Nếu như người xúc phạm ta, ta tất trả lại gấp hàng chục lần!
Lăng Tiếu chính là điển hình cho loại người thích mềm mỏng chứ không ưa cứng. Ai so với hắn muốn điên cuồng hơn, vậy hắn so với kẻ khác càng thêm điên cuồng!
- Ngươi... Hảo, ta liền nói cho ngươi. Người khác sợ Thiên Long Môn các ngươi, Tẩy Kiếm Trang ta lại không sợ. Lai Bá bắt hắn lại, áp tải hắn về trong trang xử trí thật tốt. Ta cũng không tin Thiên Long Môn dám khai chiến cùng Tẩy Kiếm Trang chúng ta!
Trang Kiếm Nhân bị chọc tức đến nổi cơn thịnh nộ điên cuồng quát lớn.
Cùng với âm thanh của hắn vừa dứt, ông lão ở phía sau Trang Kiếm Nhân đột nhiên biến mất.
Chỉ là sau một khắc, lão cũng là đột nhiên xuất hiện ở bên người Lăng Tiếu đồng thời vươn tay nhằm hướng tới bả vai Lăng Tiếu định bắt.
Mấy người ở bên cạnh Lăng Tiếu căn bản ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Chính là, Lăng Tiếu lại không giống với những người khác, hắn đã sớm đề phòng lão gia hỏa này.
Với thần hồn Bán Thủy Thần hắn lập tức cảm ứng được phương hướng mà lão gia hỏa này ra tay đối với hắn.
Nhưng mà, bây giờ còn không cần phải hắn ra tay, Thập Tam Thái Tử ở bên cạnh hắn cũng bắt đầu di động trước tiên.
Thập Tam Thái Tử tung ra một quyền nện thẳng về phía hướng tới thủ trảo của lão già kia.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Thập Tam Thái Tử bị đẩy lui mấy bước, mà lão già kia cũng là kinh ngạc dừng lại một phen. Lão không nghĩ tới đối phương lại có người có thể cản được lão ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.