Chương trước
Chương sau
- Chỉ bởi vì các ngươi là người của Thiên Long Môn nên chúng ta mới tha các ngươi đi. Nếu là những người khác... Hừ hừ, vị tất có thể dễ dàng rời khỏi giống như các ngươi vậy!
Thư Xương Thạch trái lại trả lời thập phần kiêu ngạo.
Hắn cảm giác được nơi này tất nhiên là địa bàn của chính bọn hắn, chỉ là mấy người của Thiên Long Môn thì được cho là cái gì.
Hắn thật đúng là không tin Thiên Long Môn sẽ vì một người mà điều khiển đại quân đến đối phó Thư gia bọn họ.
Vào lúc Lăng Trung còn muốn nói điều gì, Lăng Tiếu cũng liền giành nói trước
- Phải không? Xem ra mặt mũi Thiên Long Môn chúng ta còn có chút dùng được!.
Thư Xương Thạch liếc mắt chuyển sang nhìn người trẻ tuổi phi phàm có đeo đai trên đầu này. Hắn rõ ràng cảm giác được một cảm giác nghẹt thở khó chịu.
Khí thế của hắn chợt yếu đi mà nói
- Cái này... Đây là đương nhiên. Thư gia chúng ta cũng không phải hạng người ỷ thế hiếp người. Các ngươi mau rời đi. Người Kiếm trang chúng ta đến đây, nếu các ngươi lại quấy rối thì đừng trách chúng ta không khách khí.
- Ha hả, hôm nay ta còn thật muốn vào Thư gia các ngươi mà không được sao. Không biết các ngươi suy nghĩ như thế nào mà lại có cung cách không khách khí như vậy?
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
Một vị Thần Vương khác của Thư gia đứng ra quát
- Thật là coi những lời chúng ta nói như gió thoảng qua tai sao!.
- Đạo đãi khách của Thư gia các ngươi thật sự là có chuyện!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói một tiếng, tiếp theo lại nói với những người khác
- Vào đi thôi!.
Lăng Tiếu không để ý tới đám người chắn ở trước mặt, trực tiếp mang theo người tiếp tục đi về phía trước.
- Càn rỡ, lãnh địa của Thư gia lại há là ngươi có thể xông loạn được sao!
Thư Xương Thạch quát to một tiếng, hắn quay lại người phía sau người vẫy vẫy tay ra hiệu cho bọn họ bắt đầu đề phòng.
- Lão đại, người nầy nói thừa thật nhiều! Ta thay ngươi dạy hắn!
Bại Gia Tử khó chịu quát một tiếng, liền biến mất ở bên cạnh Lăng Tiếu mà lướt về hướng tới Thư Xương Thạch.
Thư Xương Thạch chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một người người trẻ tuổi đã đến trước mắt hắn. Chỉ một quyền đầu đã nhằm hướng tới bụng hắn mà nện bình bịch.
Thư Xương Thạch muốn lui về phía sau đã không còn kịp rồi, bụng tức thì ăn một quyền cực kì mạnh mẽ.
- A!
Bại Gia Tử nện một quyền này cũng không có lưu lại bao nhiêu lực, một quyền trực tiếp đánh cho Thư Xương Thạch thổ huyết.
- Hỗn đản!
Mọi người tại phía sau Thư Xương Thạch đều giật mình la lên.
Bọn họ vội vàng mang theo binh khí, cưỡi Thánh Thú ra tay công kích đám người Lăng Tiếu.
Lúc này, Thập Tam Thái Tử ở bên cạnh Lăng Tiếu xông lên trước một bước, nó hướng về phía trước mà gào thét một tiếng.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!
Sóng âm đáng sợ giống như biển gầm trong nháy mắt cuốn về hướng tới phía trước, các Thần Vương ai nấy đều bị nện đến thổ huyết rút lui. Những Thánh Hoàng này càng không chịu nổi nên không ít người trực tiếp mất mạng. Rất nhiều Thánh Thú tức thì bị hoảng sợ bắt đầu gào rú, nhiều con lần lượt rơi xuống từ trên cao.
Như vậy một đại quân hơn trăm người cũng không ngăn được một tràng tiếng rống của Thập Tam Thái Tử, trong nháy mắt đều lăn ra rải ra khắp nơi.
Vẻ mặt những người này ai nấy đều trở nên vô cùng tái nhợt, bọn họ làm thế nào nhận ra được người kia lại có một con Chân Long tuyệt thế như vậy. Thật sự là rất đáng sợ!
Bọn họ rốt cục ý thức được lần này Thiên Long Môn có được trợ thủ chỉ sợ là cũng khá cứng tay. Bằng không làm sao dám lớn mật như thế trực tiếp đánh tới cửa Thư gia bọn họ.
Cùng với một tràng gầm rống như vậy, trên dưới Thư gia cũng nghe được động tĩnh này. Những cỗ khí tức từ bốn phương tám hướng liền lướt lại đây.
- Người nào dám đến Thư gia ta càn rỡ!
Một đạo âm thanh gầm lên tức thì vang dội.
Thư Bằng Thành mang theo các Thần Vương khác hình thành một đại trận thế trong nháy mắt đã đi tới trước mặt đám người Lăng Tiếu.
Những Thần Vương này tổng cộng có sáu bảy mươi người. Trong đó còn có hai ba vị Thần Vương đỉnh cao, mà Cao Giai Thần Vương Thư Bằng Thành thì Lăng Tiếu cũng đã từng ra mắt.
Ngày đó hắn dẫn người đi đến bắt sư nương Thư Tử Thiến liền bị Lăng Tiếu giáo huấn một trận.
Thư Bằng Thành sau khi nhìn thấy Lăng Tiếu, thần sắc đầu tiên là cả kinh, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh mà quát
- Là ngươi, lại dám xông vào Thư gia ta, thật là coi Thư gia ta không có ai sao?.
Thư Bằng Thành chính là đã chứng kiến sự lợi hại của Lăng Tiếu. Nhưng mà nơi này là địa bàn của Thư gia bọn họ. Ở bên cạnh hắn còn có mấy vị tồn tại so với hắn còn cường đại hơn, hắn thật sự cũng không quá sợ hãi.
- Bằng Thành vị tiểu hữu này là ai?
Một người Thần Vương đỉnh cao quay sang hỏi Thư Bằng Thành.
Người này tên gọi Thư Đường, chính là một trưởng lão hộ tộc của Thư gia.Lão đã từng đánh sâu vào danh tiếng Thiên Thần Vương, đáng tiếc vẻn vẹn còn kém nửa bước thì mới phong thần thành công.
Nhưng mà chiến lực của lão trừ Thư gia Lão Tổ tông ra thì là người mạnh nhất.
- Hắn là người của Thiên Long Môn. Mười mấy năm trước Thiếu trang chủ Kiếm Sinh đúng là... Đúng là bị hắn biến thành bộ dáng kia.
Thư Bằng Thành mang theo vài phần băn khoăn đáp lại.
Thư Đường khẽ nhíu mày, lão biết việc này trở nên phiền toái.
Nếu như người này không tới cửa thì còn may, dù sao chuyện này đã trở thành đã qua.
Chính là hiện tại người ta đã tới cửa, nếu mà không bắt hắn, chỉ sợ cũng khó ăn khó nói với bên phía Tẩy Kiếm Trang.
- Để sư phụ Tà Đế của ta và hai vị sư nương ra đi, ta không có thời gian dây dưa cùng các ngươi!
Lăng Tiếu hai tay khoanh ở trước ngực mà nhẹ nhàng nói.
Lăng Tiếu không muỗn cãi lí gì cùng Thư gia, cứu sư phụ và sư nương của hắn ra mới là chuyện hắn cần làm.
Người Thư gia thấy Lăng Tiếu ngạo mạn như thế, ai nấy đều đều là xoa tay xoa chân, tất cả muốn đi tới nện cho Lăng Tiếu mất mặt.
Thư Đường do dự một chút, trong nháy mắt chợt thoáng hiện nụ cười vài phần thân thiết mà nói
- Có bằng hữu từ phương xa tới, Thư gia chúng ta đương nhiên quét dọn giường chiếu đón chào. Các vị khách quý Thiên Long Môn chính là bình thường muốn mời đều còn không mời được, những người bên dưới có gì đắc tội vẫn xin bao dung cho
Thư Đường hươ tay làm một động tác đón mời, nhìn bộ dáng tựa như muốn mời mọc đám người Lăng Tiếu vào Thư gia làm khách.
Người Thư gia không hiểu Thư Đường vì sao làm như vậy. Chính là kẻ có đầu óc vừa nghĩ lại cảm giác Thư Đường làm như vậy có thể là "Thỉnh quân nhập úng (xin mời vào rọ)", đến lúc đó đến bắt rùa trong chum chẳng phải là đỡ phải mất rất nhiều công sức sao?
Nếu như đám người Lăng Tiếu không dám vào bên trong, vậy thì liền làm giảm đi khí thế của Thiên Long Môn bọn họ, tổn hại mặt mũi của Thiên Long Môn. Nếu mà cứ như vậy đi vào thì chỉ sợ sẽ không ra được. Đây chính là lựa chọn cực kỳ khó khăn a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.