Chương trước
Chương sau
Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không coi trọng lắm, chính là hắn cũng không biểu hiện ra ngoài có bất cứ vẻ không hài lòng nào.
Thông qua quan sát, Vân Lợi biết người trẻ tuổi trước mắt này tuyệt đối là có lai lịch lớn. Lại làm như bình thường đối với Linh Quả mà ông ta lấy ra, chỉ là hơi uống một chút nước trà thôi.
Vân Lợi cũng nhân cơ hội bắt đầu tìm hiểu căn nguyên của Lăng Tiếu, xem hắn từ đâu tới đây, rốt cuộc muốn làm gì.
Ông ta thân là tộc trưởng cũng muốn mang theo người trong thôn đến nơi khác để nhìn thấy thế gian.
Chính là, ông biết địa phương này căn bản không phải rất lớn. Ngoại trừ người trong thôn xóm bọn họ ra thì cũng chỉ có một chút Linh Thú, căn bản là khó lòng gặp được bất luận kẻ nào.
Bỗng nhiên đột ngột xuất hiện ra một người đến như thế, không thể tự chủ được mà ông không hiếu kỳ.
Lăng Tiếu đối với chuyện Vân Lợi thử dò xét thì đương nhiên tùy tiện tìm một hai lý do xuôi tai nào đó để ứng phó.
Tất nhiên hắn cũng không thể nói là tổ tiên các ngươi hiển linh đã đưa hắn đưa đến nơi này để giải cứu bọn họ!
Vào lúc Vân Lợi nói chuyện cùng Lăng Tiếu, ông ta liếc liếc mắt nhìn con mình mà hỏi
- A Thiên ngươi vẫn còn đứng ngây ra làm gì, còn không đến hậu viện đi luyện công sao!.
- Cha, con...
Vân Thiên có ý muốn nói gì đó lại thôi, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong nhìn Lăng Tiếu.
- Có cái gì nói ngươi nói thẳng ra, ấp a ấp úng làm gì!
Vân Lợi quát thẳng.
Ai ngờ hai đầu gối Vân Thiện gập lại, nó quỳ xuống nói với Lăng Tiếu
- Con... con muốn bái vị đại ca ca kia làm vi sư! Cầu xin Đại ca ca thành toàn!.
Từ lúc ở trong núi tận mắt chứng kiến Lăng Tiếu dễ dàng liền hù dọa con Tùng Hoa Báo kia bỏ chạy, nó đã biết rõ vị đại ca ca kia rất phi phàm, trong lòng đối với vị đại ca ca kia đã thập phần sùng bái.
Nó do dự đã lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói ra.
Vân Lợi hiển nhiên cũng không hề ngờ tới đứa con này của mình lại có loại ý nghĩ này. Trong lòng không chỉ không hề trách tội, ngược lại là thầm mừng rỡ
- Tiểu tử này lại thật tinh mắt!.
- Cái...này... Tiểu tử kia, ngươi có lẽ cứ đứng lên đi!
Lăng Tiếu có hơi khó xử nên tạm nói vậy.
Kỳ thật hắn ở chỗ này nhiều nhất chỉ ở lại một đoạn thời gian. Chỉ cần tìm cách xâm nhập vào trong gia đình này, khiến cho bọn họ ai nấy đều đều tin tưởng ngưỡng mộ hắn, thì hắn là có thể dẫn dắt bọn họ cùng nhau rời đi.
Bằng không, hiện tại mà hấp tấp nói muốn dẫn bọn họ rời khỏi nơi này, người ta chỉ biết nói hắn là kẻ điên.
Cho nên, nếu khiến cho hắn thu đồ đệ ở chỗ này thì quả là có hơi gặp khó khăn.
Cái này cũng không phải hắn ghét bỏ Vân Thiên, ngược lại là hắn cảm giác được Vân Thiên là đứa bé có khiếu tu luyện Khống Thần Quyết tốt nhất, hồn lực của nó so sánh những người khác luôn có ưu thế.
- Không... Sư phụ mà không nhận con, con... con liền quỳ không đứng lên nữa!
Tính tình của Vân Thiên lại khá bướng bình, lại thề muốn bái lạy Lăng Tiếu làm vi sư.
Vân Lợi sợ Vân Thiên hoàn toàn có thể khiến người ta làm ngược lại, lúc này quát với Vân Thiên
- Không được càn rỡ, làm sao lại nói với ân công như vậy. Ân công không thu ngươi, là bởi vì tư chất của ngươi còn chưa đủ, tiếp tục cố gắng tu luyện đi!.
Kỳ thật, đối với tài năng bẩm sinh của con mình thì ông ta trái lại có cũng đủ tin tưởng. Ở trong số tất cả trẻ con trong thôn, thì con của ông ta chính là tu luyện nhanh nhất, hơn nữa cũng là chăm chỉ cố gắng nhất.
Huống hồ đi một chuyến này trở về vẫn còn đột phá một bậc. Mặc dù biết là có người trẻ tuổi trước mắt này tương trợ, nhưng mà cũng không thể phủ nhận con của mình có tài năng bẩm sinh rất xuất sắc a!
Ông ta thấy Lăng Tiếu không thu nhận con của mình thì thất vọng rất nhiều, nhưng lại cảm giác được người trẻ tuổi trước mắt này nhãn quan có phải là rất cao? Hoặc là Lăng Tiếu nhìn nhầm đối với con của ông ta?
- Trước cứ đứng lên đi, nếu như các ngươi ai cũng nguyện ý, thì sao ta có thể không truyền thụ pháp môn tu luyện một phen. Còn về phần các ngươi có thể lĩnh hội hay không, vậy phải xem bản lĩnh của các ngươi!
Lăng Tiếu nói.
- Sư... Sư phụ, người nói là con và A Ngưu, A Mộc bọn họ cũng có thể cùng học tập với người sao?
Vân Thiên hỏi với vẻ có chút kích động.
- Ai muốn đến cũng có thể!
Lăng Tiếu đáp rất khẳng định.
Khống Thần Quyết lúc trước chính là thần quyết trấn tông của Hồn Tộc, Lăng Tiếu tính toán từ từ truyền thụ những khẩu quyết này trở lại cho những thiếu niên này của Hồn Tộc, khiến cho bọn họ sau này có thể hảo hảo mà vận dụng chính mình tài năng bẩm sinh.
Nhưng mà, hắn cũng không biết Khống Thần Hồn này đã có thể sớm lưu truyền tới đây hay không? Mà chính mình truyền thụ cho bọn họ có thể giống hệt như của người ta hay không. Đến lúc đó cũng đừng có chọc ra phiền toái gì đó đến đây
- Ha ha, đa tạ sư phụ, con phải đi nói cho A Ngưu bọn họ, bọn họ nhất định sẽ cực kì vui mừng!
Vân Thiên ít nhiều hơi có tính cách trẻ con. Nó phá lên cười, sau đó liền chạy ra khỏi phòng.
Vân Lợi bị sự thay đổi đột nhiên này của Lăng Tiếu, cảm giác được có gì hơi không rõ căn nguyên.
Ông ta không tin người trẻ tuổi này lại vô duyên vô cớ đến trợ giúp những đứa trẻ con tộc nhân bọn họ.
- Chẳng lẽ hắn đang có chủ ý gì?"
Vân Lợi có hơi căng thẳng nghĩ.
Sau khi ông ta thu xếp xong xuôi cho Lăng Tiếu, cuối cùng vẫn cứ chạy tới lão tộc trưởng, bàn bạc việc này cùng lão tộc trưởng rồi mới lại đưa ra quyết định.
Tại một chỗ tương đối bí mật trong thôn xóm, có một từ đường xây tựa vào núi.
Nơi này là chỗ ở của lão tộc trưởng cùng với các ông già đồng lứa.
Bình thường trong thôn mà có đại sự gì, tất cả cũng sẽ vào trong từ đường này để bàn bạc. Nên từ đường này cũng có thể gọi là nghị sự đường.
Trong từ đường này thờ phụng một pho thần tượng, pho tượng thần này đầu đội thần khôi, thân mặc thần giáp, cầm thần đao, thần thuẫn trong tay. Ánh mắt nhìn xuống được bá tính trăm họ, mang theo một cỗ khí phách thách thức thiên hạ.
Nếu như Lăng Tiếu ở chỗ này, nhất định có thể nhìn ra pho tượng này. Rõ ràng đúng là gương mặt ma quỉ mà hắn đã nhìn thấy đến quen thuộc ở trong Loạn Táng Không Gian.
Ở bên dưới pho tượng này có rất nhiều thẻ bài nhỏ. Trên thẻ bài có khắc tên, hẳn là liệt tổ liệt tông đã qua đời của thôn xóm.
Ở trong từ đường này có mấy ông lão đang ngồi, thực lực đều là tối cao trong thôn xóm.
Vân Lợi chính là đang bẩm báo chuyện Lăng Tiếu đột nhiên xuất hiện ở trong thôn xóm bọn họ cho mấy ông lão.
- Cho dù người này là xuất hiện như thế nào, chúng ta trước cứ tạm đề cao cảnh giác xem hắn muốn làm gì. Nếu như hắn thực tâm muốn chỉ bảo đám trẻ con tộc của ta, thì cũng là vận may của những đứa trẻ này. Nếu như không phải vậy... những Lão bất tử chúng ta cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.