Chương trước
Chương sau
Lăng Tiếu nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Huyền Minh nói:
- Đã như vậy thì quên đi, còn hi vọng các ngươi đừng ghi oán hận này lên đầu Liên Hoa Giáo, có gì các ngươi cứ đến tìm ta là được, bằng không các ngươi cũng sẽ không sống khá giả đâu.
Huyền Minh nhìn thật sâu Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu, liền muốn ôm Huyền Suất rời đi.
Huyền Suất lại phát ra thanh âm yếu ớt nói:
- Đầu tiên chờ chút đã, dẫn ta đến bên kia đi.
Huyền Minh không hiểu Huyền Suất còn muốn làm gì:
- Thiếu tông chủ, thương thế của ngươi...
- Không có việc gì, ta chỉ là còn muốn thực hiện câu hứa hẹn vừa rồi của mình thôi!
Huyền Suất cười khổ một cái nói.
Huyền Minh chỉ có thể theo hắn nói, đưa hắn dẫn tới trước người Lăng Tiếu.
- Lão... Lão đại!
Huyền Suất nhìn Lăng Tiếu thập phần chân thành nói.
Trận chiến này hắn bại tâm phục khẩu phục, cho hắn biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lúc trước, hắn biết rõ mình có được thế chất người khác khó sánh bằng, lại có các loại thần kỹ cường đại để dựa vào, cơ hồ khiến hắn tự ngạo đến tình trạng coi mình là vô địch thiên hạ rồi.
Hiện giờ, hắn hiểu rõ bản thân, hắn phải không kiêu không ngạo, dốc lòng tu luyện tăng cường chiến lực mới là vương đạo, con đường tương lai của hắn vẫn còn rất dài.
Hắn trong tay Lăng Tiếu, hắn thực hiện yêu cầu trước kia đã đáp ứng Lăng Tiếu, cam tâm tình nguyện hô một tiếng "Lão đại! ".
Một tiếng này không chỉ là hứa hẹn của hắn, cũng là giáo huấn của bản thân hắn làm động lực cho mình tiến tới, khiến hắn vĩnh viễn nhớ kỹ thất bại hôm nay, thúc giục bản thân một ngày kia phải giành lại tất cả vinh quanh về mình.
Chỗ khác biệt giữa thiên tài và tài trí bình thường chính là thái độ đối mặt thất bại.
Thiên tài sẽ như Huyền Suất, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, mà tài trí bình thường chỉ biết tìm đủ loại lấy cớ để tránh đi sự thật, cuối cùng khiến bản thân biến thành phế tài vô dụng!
Từ điểm này mà xem, Huyền Suất không thể nghi ngờ là người trước, cũng là cơ sở trọng yếu để tương lai hắn có thể đạp vào Chí Tôn chi lộ.
Lăng Tiếu không khỏi xem trọng Huyền Suất, hắn khẽ cười nói:
- Ngươi là một hán tử, bất quá về sau đừng đánh chủ ý vào nữ nhân của ta nữa!
Dừng chút hắn lại nói:
- Tùy thời hoan nghênh ngươi lần nữa khiêu chiến!
- Yên... Yên tâm đi, một ngày nào đó... Ngươi sẽ bại trong tay ta thôi!
Huyền Suất rộng rãi cười cười nói.
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, tùy ý để Huyền Minh mang đi.
Người Huyền Vũ Tông cũng không dừng lại, nhao nhao rời khỏi Tà Nhai Cốc.
Tất cả đều an tĩnh lại rồi, Vân Mộng Kỳ không thể chờ đợi được nữa lướt đến bên người Lăng Tiếu:
- Tiếu, ngươi thế nào, không sao chứ?
Trên người Lăng Tiếu rất chật vật, kim huyết nhuộm hắn thành một huyết nhân, nhưng vết thương trên người cũng đã khỏi hẳn rồi.
Đạt tới Cổ Hoàng Thần Công đệ thất biến Luyện Thần, mà hắn đã đạt đến cảnh giới Thần Vương, tốc độ khôi phục tuyệt đối là khó ai sánh bằng.
Lăng Tiếu tiến lên nhẹ nắm tay nàng nói:
- Không có việc gì, chỉ là tiêu hao có chút quá độ, đợi lát nữa sẽ tốt thôi.
Dưới điều kiện tiên quyết không dùng đến Khống Thần Quyết cùng với thần hồn lực lượng, Lăng Tiếu đối phó loại yêu nghiệt có được thần thể đặc thù cùng với chỗ dựa cường đại này, quả thật khiến hắn có khoái cảm thế quân lực địch.
Hắn không khỏi hồi nhớ lại Viên Chiến Thiên cùng với Võ Bất Phàm ở Huyền Linh đại lục, hai người bọn họ cũng đều có thế chất người khác khó sánh bằng, cũng không biết bọn hắn hiện giờ tu vị đã đến cảnh giới nào rồi nữa.
Nếu bọn hắn đều ở trong Thiên Vực, chỉ sợ tốc độ tu luyện tuyệt đối sẽ không chậm hơn hắn bao nhiêu a!
Loại người không cam lòng nằm dưới người khác, không cam lòng bình thường như thế này, tin tưởng một ngày nào đó bọn hắn cũng sẽ đi vào Thiên Vực, ngày sau có lẽ một ngày nào đó, bọn hắn còn có thể trở thành kình địch của hắn nữa.
- Vậy là tốt rồi, vậy ngươi tranh thủ thời gian khôi phục thương thế đi, đừng để lại bệnh kín gì đấy!
Vân Mộng Kỳ quan tâm nói.
Nghe thanh âm quan tâm nhu thuận nhỏ nhẹ của Vân Mộng Kỳ, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.
Hắn lần nữa hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của Vân Mộng Kỳ, tiếp theo mới nói:
- Chúng ta vừa nói chuyện phiếm, vừa khôi phục thương thế!
Lăng Tiếu mới vừa gặp lại Vân Mộng Kỳ, tự nhiên là có rất nhiều lời muốn nói rồi
Trên mặt Vân Mộng Kỳ lộ ra vẻ kiều diễm ướt át, tiếp theo nàng liếc qua đồng môn ở một bên:
- Cái này... Cái này không tốt lắm đâu!
Bộ dáng lạnh như băng trước kia của nàng, hoàn toàn là vì bị "Mộng Nhiên" kia ảnh hưởng, hiện giờ nàng đã triệt để "Nàng" kia, đoạt lại tất cả thuộc về mình, tự nhiên sẽ không còn lạnh lùng nữa.
.
Huống hồ nàng và Lăng Tiếu thân mật, cũng không hi vọng bị nhiều người vây xem như vậy.
- Cái này dễ xử lý thôi, bảo các nàng trước tiên quay lại Liên Hoa Giáo đi, chúng ta liền có rất nhiều thời gian!
Lăng Tiếu đề nghị nói.
- Cái này có thể chứ?
Vân Mộng Kỳ nói.
- Ta nói có thể là có thể, dù sao có hai vị huynh đệ của ta ở đây, không ai có thể thương tổn đến chúng ta cả, các nàng không có gì phải lo lắng.
Lăng Tiếu nói.
Vân Mộng Kỳ nhẹ gật đầu, liền lướt đến bên đám người Liên Hoa Giáo, giải thích với các nàng một chút.
Sau khi trải qua một phen thương nghị, người Liên Hoa Giáo vẫn nghe theo Vân Mộng Kỳ, đáp ứng trước tiên quay lại Liên Hoa Giáo.
- Tiểu thư, chúng ta trở về cũng được, nhưng ngươi một lát cũng phải đi về, bằng không... Ta không có biện pháp nào giao phó với lão giáo chủ cả!
Tống Thúy lộ ra vẻ làm khó nói.
Trông thấy nam nhân ưu tú như vậy, thần nữ vẫn một mực cao cao tại thượng cũng rơi vào tay giặc, nàng thực sợ Vân Mộng Kỳ sẽ bị người ta bắt cóc, nếu vậy thì nàng sẽ rất phiền phức.
Vân Mộng Kỳ gật đầu nói:
- Tống trưởng lão ngươi yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở về thôi!
Nàng tự nhiên phải trở về, có một số việc nhất định phải nói cho rõ ràng.
Đương nhiên, nàng hiện giờ tuyệt đối sẽ không tách khỏi nam nhân của mình rồi.
Người Liên Hoa Giáo vừa đi, Lăng Tiếu cũng lười ôn chuyện với Bại Gia Tử, tranh thủ thời gian lấy dưỡng thương làm lý do, bảo nó và Thập Tam thái tử chờ đợi bên ngoài một ngọn núi cao, mà hắn lại cùng Vân Mộng Kỳ bắt đầu ôn chuyện tâm tình với nhau.
- Mộng Kỳ thực xin lỗi! Nếu không phải ta cho ngươi theo yêu phụ kia, chúng ta cũng sẽ không chia lìa nhiều năm như vậy!
Lăng Tiếu ôm lấy Vân Mộng Kỳ, rất thâm tình nói xin lỗi.
Vân Mộng Kỳ tự nhiên biết rõ "Nàng" kia là ai.
Nàng ôm ngược Lăng Tiếu nói:
- Không có gì phải xin lỗi cả, lúc trước cho dù chúng ta không đáp ứng nàng, nàng chỉ sợ cũng sẽ dùng sức mạnh, chúng ta khi đó cũng không đánh lại nàng!
Dừng một chút nàng lại nói:
- Ngươi có phải đã giết nàng rồi không?
- Ân, lúc trước sau khi ta đến Trung Vực, đã tìm được tông môn như nàng nói, mới biết được mọi chuyện, ta tìm không thấy ngươi và nàng đã diệt toàn bộ tông môn của nàng, ta đã mất đi tin tức của ngươi, nhưng vẫn không ngừng đi tìm tung tích của các ngươi...
Lăng Tiếu chậm rãi kể lại chuyện năm đó cho Vân Mộng Kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.