Chương trước
Chương sau
Thần Vương bốn phía cảnh giác, đồng thời cũng phong tỏa nơi này.
- Mộng Nhiên ngươi... Ngươi sao lại thả nó, nó là của ta!
Huyền Suất trầm giọng nói.
- Ha ha, nó là của ngươi? Ngươi mở to mắt nhìn đi!
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, tiếp theo nhìn Hỏa Kỳ Lân kêu lên.
-Bại gia tử lại đây!
Lăng Tiếu nói ra, trong tay xuất hiện thánh đan hỏa thuộc tính.
Hỏa Kỳ Lân con mắt sngs ngời, nó bay qua thôn phệ thánh đan, trên người xuất hiện hỏa diễm dày đặc, thương thế và lực lượng tốt hơn không ít.
- Lão... Lão đại, rốt cuộc lại gặp ngươi, quá tốt!
Bại gia tử thân mật vọ vào người Lăng Tiếu, khiến ai cũng nhìn ra nó thân cận với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu sinh ra cảm giác mừng rỡ đã lâu không gặp, hắn hoàn toàn không nghĩ tới lại gặp bại gia tử ở đây.
Hắn vuốt da lông bại gia tử, nói:
- Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, về sau có lão đại bảo vệ ngươi, ai dám khi dễ ngươi ta làm thịt kẻ đó.
Nói xong, Lăng Tiếu nhìn qua Huyền Suất đầy sát ý, mà Lăng Tiếu nhìn Huyền Suất như người đã chết một nửa.
Huyền Suất cảm thấy toàn bộ thế giới đã loạn lên, hắn nhìn qua nam nhân trước mặt không chỉ cướp nữ nhân của hăns, còn cướp thần thú của hắn, hơn nữa nhìn ra được tên nam nhân này còn có chân long thần thú.
Đây rốt cuộc là nam nhân gì, không ngờ bá đạo như thế, không giảng đạo lý như thế!
Không chỉ Huyền Suất cảm thấy không có thiên lý, mà đám Thần Vương chung quanh cũng nghĩ thế.
Bọn họ kinh hô trong lòng.
- Ông trời thật bất công!
Bại gia tử hưng phấn gào rú một tiếng, biến hóa trở lại hình người.
Nam tử trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ thấy trên người của hắn đầy vết thương, vô cùng chật vật.
Lăng Tiếu nhìn qua người bốn phía và nói:
- Ở đây nhiều Thần Vương như vậy, chỉ sợ khó giết sạch được.
Lăng Tiếu dù căm phẩn thay bại gia tử, nhưng mà hắn không có dũng khí giết sạch người ở đây.
Cần nói từ Tiêu gia đi tới Liên Hoa Giáo, hắn và Tiêu Trân Thải chỉ mang theo hai mươi người hộ pháp.
Hôm nay hắn thu được tin tức Vân Mộng Kỳ thì hắn vội vàng tới Tà Nhai Cốc, hắn lưu hai mươi hộ pháp này mang Tiêu Trân Thải quay về Tiêu gia.
Lúc đó Lăng Cương muốn đi theo Lăng Tiếu, thế nhưng mà Lăng Tiếu lại trực tiếp cự tuyệt, bởi vì hắn có thập tam thái tử, trừ phi là Thủy Thần ra tay, bằng không ai cũng không làm gì được hắn.
Nhưng vì thế hắn chỉ còn lại một mình!
Lăng Tiếu đang lúc nói chuyện, Vân Mộng Kỳ áy náy nói với bại gia tử.
- Tử tử... Xin thứ lỗi, chị dâu bị trí nhớ Thủy Thần làm mơ hồ nên không nhận ra ngươi, ngươi... Ngươi đánh ta trút giận đi!
Bại gia tử xác thật tức giận Vân Mộng Kỳ, nó cũng có tính cách như nhân loại, nó bị thân nhân đánh, tâm tình rất khổ sở.
Nhìn thấy Vân Mộng Kỳ nói xin lỗi, nó cũng không đành lòng trách Vân Mộng Kỳ.
- Không sao đâu chị dâu, ta da dày thịt thô, rất nhanh tốt thôi!
Bại gia tử nói thế, trong tay cầm thú đan cao giai ra ăn.
Vân Mộng Kỳ cũng đỡ áy náy hơn.
- Được rồi, đám người này kẻ khác không quan tâm, nhưng mà vị này ta vẫn phải tính toán với hắn, ngươi đâm huynh đệ của ta, vậy phế hai tay đi, niệm ngươi chỉ muốn thu nó, ngươi tự phế hai tay thì xong ân oán này!
Lăng Tiếu nhìn qua Huyền Suất đang tức giận nói ra.
Đạt tới Thần Vương, có được năng lực tự lành, Lăng Tiếu nói phế hai tay của hắn chỉ là báo thù mà thôi, hắn còn có thể tự lành.
- Ha ha... Mộng Nhiên ngươi cũng nghĩ như hắn sao?
Huyền Suất cuồng tiếu nhìn Vân Mộng Kỳ hỏi.
Vân Mộng Kỳ phức tạp nhìn qua Huyền Suất, nàng biết rõ Huyền Suất là người của Huyền Vũ tông, hơn nữa còn là thiếu tông chủ, nếu như đả thương hắn thì khó ăn nói, huống hồ người phía sau hắn thực lực chỉnh thể mạnh hơn Liên Hoa Giáo, chỉ sợ đả thương hắn không thành, ngược lại còn bị hắn giày vò.
Lăng Tiếu dường như nhìn ra Vân Mộng Kỳ nghi ngại, hắn nhìn Huyền Suất nói:
- Hôm nay cho dù thiên vương lão tử tới, hai tay của ngươi vẫn bị phế!
Tiếp theo hắn ám chỉ với thập tam thái tử cùng bại gia tử.
Thập tam thái tử cùng bại gia tử dù không có khế ước với Lăng Tiếu, thế nhưng mà bọn chúng đều lưu cho Lăng Tiếu một đạo bổn nguyên ý niệm, để Lăng Tiếu có thể tùy ý cảm giác được chúng tồn tại, có thể truyền tin tức cho chúng.
Chúng hiểu ý, đồng thời ngửa mặt gào lên.
Rống rống!
Hai thần thú gào rú, chấn đắc thiên địa run rẩy, truyền đạt tin tức gì đó.
Thánh thú vừa đi tới bị uy thế của thập tam thái tử trấn áp, đã an tĩnh xuống, hôm nay lại táo bạo lên, bọn chúng cùng gào rú, rất nhiều thánh thú xuát hiện trên không trung.
Sư, hổ, sói, ưng... Các loại thánh thú cửu giai tới thập giai xuất hiện, khoảng chừng ngàn đầu, hơn nữa trong vực thẩm đi ra không ít.
Trận thế khổng lồ này khiến toàn bộ đám Thần Vương ở đây biến sắc, cả đám khẩn trương lên.
Bọn họ đang lo lắng, nếu thánh thú cùng xông lên, chỉ sợ bọn họ phải chết.
Số lượng quá dọa người a.
- Cho ngươi chọn một, hoặc là tự phế hai tay, hoặc là chúng làm, chính ngươi chọn đi.
Lăng Tiếu nói.
Có đại quân thánh thú này, Lăng Tiếu đột nhiên cảm thấy tâm tình bành trướng, hoàn toàn có bá khí "Thiên hạ duy ta độc tôn".
Lăng Tiếu sớm đã biết thần thú có được thần uy có thể hiệu lệnh thiên hạ linh thú, huống chi là hai loại thần thú đỉnh cấp triệu hoán, cho dù là biến dị linh thú cũng phải cúi đầu trước mặt chúng, sao có thể không nghe triệu hoán được.
Trong Tà Nhai Cốc này không thiếu nhất chính là thánh thú, có chúng trợ trận còn hơn thiên quân vạn mã.
Lăng Tiếu cũng vì kế sách tuyệt diệu mà mình nghĩ ra này cảm thấy tự hào không thôi.
Dáng cười tự cao tự đại của Huyền Suất thu vào, mà chuyển biến thành bộ dáng âm trầm.
- Tiểu tử ngươi phải rõ ràng, thiếu tông chủ nhà ta chính là người của Huyền Vũ Tông, nếu như ngươi đắc tội hắn, Thiên Huyền Địa Vực sẽ không còn chỗ nào cho ngươi dung thân đâu, ta thấy việc này cứ như vậy được rồi!
Đỉnh phong Thần Vương Huyền Minh trách móc Lăng Tiếu, tiếp theo hắn lại nói với Vân Mộng Kỳ:
- Liên Hoa Giáo các ngươi tốt nhất phải nghĩ cho kỹ lập trường của mình!
Đỉnh phong Thần Vương Tống Thúy ở sau lưng Vân Mộng Kỳ giành nói:
- Huyền Minh trưởng lão việc này Liên Hoa Giáo chúng ta tuyệt đối sẽ không tham dự.
Tống Thúy cũng không muốn đắc tội Huyền Vũ Tông, bằng không cho dù Liên Hoa Giáo các nàng là thế lực lớn thứ hai ở Thiên Huyền Địa Vực vẫn có khả năng phải biến mất khỏi Thiên Huyền Địa Vực.
- Vậy ngươi còn không bảo hắn mau chóng triệt hồi những thánh thú này đi!
Huyền Minh quát lạnh nói.
Tống Thúy thầm hô nói:
- Ngươi cho rằng ta không muốn sao, nhưng người ta cũng phải nghe ta mới được ah!
Nàng quăng ánh mắt về phía Vân Mộng Kỳ, hi vọng nàng có thể đứng ở lập trường tông môn cân nhắc một chút, bằng không thật sự sẽ trở thành tội nhân tông môn mất!
Vân Mộng Kỳ khó xử nhìn Lăng Tiếu, nàng tuy rằng đã khôi phục tất cả trí nhớ trước kia, nhưng nàng vẫn có kinh nghiệm mấy chục năm này, nàng đối với Liên Hoa Giáo có lòng trung thành đầm đặc, bởi vì nàng đã triệt để dung hợp với "Mộng Nhiên" kia rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.