Chương trước
Chương sau
Tên Hải chấp sự cũng biết tạm thời không thể làm gì Lăng Tiếu, chỉ gật đầu với Chu Thương và rời khỏi tửu lâu.
Hậu Lãng Minh tâm thần bất định nói với Lăng Tiếu:
- Ta... Ta cũng không phải rất hiểu tình huống của thần nữ, ta chỉ thỉnh thoảng nhìn nàng từ xa ba lượt mà thôi.
- Ngươi nói rõ những gì ngươi biết thôi, ví dụ như nàng gia nhập Liên Hoa Giáo thế nào, tên gọi là gì... Tin tức liên quan tới nàng ngươi cứ nói rõ cho ta!
Lăng Tiếu dùng giọng diệu không cự tuyệt.
Lăng Tiếu vô cùng kích động, nếu không phải trên cây quạt kia vẽ Vân Mộng Kỳ thì hắn còn cho rằng nàng chết rồi đấy.
Hắn thực không nghĩ ra tìm nhiều năm như thế, bây giờ lại ở trước mặt, điểm này khiến hắn như mộng như ảo.
Hắn đang hoài nghi trên đời có hai nữ nhân giống nhau như đúc đấy.
Cho nên hắn vẫn phải tìm hiểu tình huống của nàng, mới xác định Lưu Phương Di có lừa hắn hay không.
Hậu Lãng Minh suy tư một chút và nói:
- Nàng là đệ tử mới nhất mà lão giáo chủ mới thu trong vạn năm qua, ta nhớ kỹ nàng xuất hiện lần đầu tiên đại khái là hơn ba mươi năm trước...
Nói đến đây Lăng Tiếu cũng có thể khẳng định nữ nhân này là Vân Mộng Kỳ không nghi ngờ.
Hắn không nhịn được hỏi:
- Có phải nàng tên là Vân Mộng Kỳ hay không?
Hậu Lãng Minh nghi hoặc, nói:
- Vân Mộng Kỳ? Không, dù ta không quen thần nữ, nhưng mà ta nghe ngóng từ chỗ của sư tỷ thì biết nàng không phải là Vân Mộng Kỳ, mà tên là Mộng Nhiên!
- Mộng Nhiên... Tại sao là Mộng Nhiên? Nàng đổi tên sao?
Lăng Tiếu khó tin nói ra.
Hậu Lãng Minh lộ ra thần sắc si mê.
-"Mộng Nhiên là đệ tử thân truyền của lão giáo chủ, cũng tương đương là tỷ muội của giáo chủ hiện tại, mà người trong giáo nói Mộng Thiên là thần thể khó gặp, cho nên xưng nàng là thần nữ, mà thiên phú tu luyện của nàng cực kỳ kinh người, tại năm trước đã đột phá thành Thần Vương, còn không tới trăm tuổi đã thành Thần Vương chính là đệ nhất nhân của Liên Hoa Giáo trong vạn năm qua... Ta chỉ ở xa nhìn thấy nàng ba lần, nhưng ta đã sớm bị phong tư của nàng hấp dẫn, ta biết rõ đời này ta khó gặp được nữ tử vừa thấy đã thương, dù ta được sư huynh đệ đồng môn xưng là ‘ tình thánh ’, thế nhưng mà ta muốn làm tình nhân của nàng quá khó khăn.
Lăng Tiếu nghe được Hậu Lãng Minh nói thì lâm vào trầm tư, hắn cảm thấy nữ nhân này là Vân Mộng Kỳ không nghi ngờ, nhưng không biết vì sao nàng đổi tên, vì sao cho tới bây giờ không đi tìm hắn, hoặc là người khác bức bách hoặc có khổ tâm, hay là nàng quên hắn rồi?
Thời điểm này bên ngoài có tạp âm vang lên.
Ngay sau đó đám người Chu Thương lui ra ngoài đã đi vào, đồng thời sau lưng còn mang theo mười nữ tử áo trắng.
Những nữ tử này thanh lệ động lòng người, mi tâm có hoa văn đóa hoa sen.
Không cần nói những nư tử này là người Liên Hoa Giáo.
Phụ nhân trung niên là Thần Vương thấp giai đỉnh phong, bên cạnh còn có một Thần Vương và bán Thần Vương, còn lại là Thánh Hoàng.
Nữ nhân trung niên này chính là trưởng lão lưu thủ trong thành, tên là Lý Lệ, nàng nổi danh cay độc, đối đãi với người nào cũng không vừa mắt, làm người cay nghiệt độc ác, hơn nữa ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
- Lý trưởng lão, chính hắn đả thương chúng ta, mà Hậu sư đệ lại lăng mạ thần nữ, vẽ bức họa của nàn lên quạt!
Chu Thương chỉ lấy Lăng Tiếu cùng Hậu Lãng Minh nói.
- Đúng là to gan mà, ngươi là kẻ nào, dám đả thương người trong Liên Hoa Thành, đúng là không đặt Liên Hoa Giáo vào trong mắt mà!
Lý Lệ dường như tới thời kỳ mãn kinh nên tính tình thất thường, trừng mắt nhìn Lăng Tiếu quát lên.
Lăng Tiếu đã khôi phục thanh tỉnh, lại cảm thấy Mộng Nhiên có khả năng là Vân Mộng Kỳ, cho nên không quá đắc tội Liên Hoa Giáo.
Hắn đứng lên chắp tay với Lý Lệ và nói:
- Tại hạ Thiên Long Môn Lăng Tiếu, vừa rồi đắc tội, nhưng mà ta và Lưu trưởng lão của quý giáo có quen biết, còn xin đại tỷ bỏ qua!.
Lăng Tiếu thập phần khách khí, hắn không hy vọng náo với đám nữ nhân này.
- Ai là đại tỷ của ngươi, đứng có xưng hô loạn với ta, nếu ngươi đã thừa nhận đả thương đệ tử trong giáo ta, ngươi còn giảo biện, ngươi thúc thủ chịu trói đi, miễn ta nặng tay với ngươi!
Lý Lệ không tin, đồng thời nàng đưa mắt nhìn qua Thần Vương bên cạnh, ý bảo nàng đi lên bắt Lăng Tiếu.
- Vị... Vị đại thẩm này, ta nói là thực, ta quen Lưu Phương Di trưởng lão!
Lăng Tiếu đổi xung hô và giải thích.
- Hỗn trướng, con mẹ ngươi là đại thẫm, bắt hắn cho ta, nếu phản kháng giết bất luận tội!
Lý Lệ lúc này như con mèo bị giẫm phải đuôi hét to lên, ánh mắt nhìn qua Lăng Tiếu đầy ác liệt.
Nữ tử trong Liên Hoa Giáo rất nhiều người thanh xuân vĩnh trú, có thể là do nàng có tài nên thành đạt muộn, dung nhan bảo trì bộ dáng trung niên, nàng hận nhất chính là người khác nói nàng già.
Mà Thần Vương thấp giai kia đã ra tay, trong tay cầm thần khí thấp giai, cho dù là Thần Vương bị trói cũng không cách nào giãy ra được.
Lăng Tiếu âm hàn quát:
- Cho mặt mũi mà không biết thẹn, ta nói vừa rồi chỉ là hiểu lầm, ta cũng nói xin lỗi, nếu như ngươi còn hùng hổ dọa người thì đừng trách ta không khách khí!
- Thật sự là làm càn!
Lý Lệ tức run người.
Nữ tử Thần Vương thấp giai ra tay với Lăng Tiếu, thần khí dây thừng lao qua trói Lăng Tiếu.
- Hừ, dựa vào các ngươi mà muốn bắt ta, không có tư cách!
Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, thân ảnh biến mất.
Hắn xuất hiện trước mặt tên Thần Vương thấp giai thân, một tay đoạt lấy sợi dây thừng của nàng.
- Thật sự là to gan!
Lý Lệ quát một tiếng, trong tay cầm một thanh thần khí công kích Lăng Tiếu.
Nàng đã dùng thần lực, lực lượng mạnh mẽ chém ra.
Lăng Tiếu cảm nhận được sát ý của Lý Lệ, nếu như hắn tránh ra thì Hậu Lãng Minh phía sau hắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Xú bà nương, còn cho rằng ta sợ ngươi!
Lăng Tiếu thầm mắng một câu, trực tiếp bắt lấy thần kiếm của Lý Lệ.
- Thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Lý Lệ cười lạnh nói.
Những người khác nhìn thấy Lăng Tiếu làm thế thì cho rằng hai tay Lăng Tiếu bị phế đi.
nhưng chỉ có Hải chấp sự cùng Chu Thương là hoài nghi Lăng Tiếu có khả năng tiếp được thần kiếm này.
Quả nhiên Lý Lệ công kích hoàn toàn bị Lăng Tiếu phong tỏa được, thần kiếm của nàng bị Lăng Tiếu tiếp được.
- Còn dám loạn động thủ sẽ giống như thanh kiếm này!
Lăng Tiếu gào thét một tiếng, cổ tay dùng lực.
Thần khí do thần tài tạo ra, bây giờ bị gãy đoạn, lực lượng cường hãn phản chấn khiến Lý Lệ bay ra ngoài.
Lý Lệ đụng cái bàn và thổ huyết.
Tên Thần Vươn thấp giai bên cạnh muốn ra tay với Lăng Tiếu, nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiếu đột nhiên đánh gãy thần khí thì sững sờ, không dám vọng động.
Người ở đây triệt để ngây ngốc.
Trong đây không ít cường giả, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng tay không bẽ gãy thần khí, điểm này khiến bọn họ ý thức được không ổn.
Những nữ nhân này nhìn qua gương mặt tuấn tú của Lăng Tiếu thì cảm thấy si mê.
Nam nhân tuấn lãng như vậy, còn cường đại như thế, những nữ nhân này rất thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.