Chương trước
Chương sau
Tuy nói Tiêu Linh là con gái của Hứa Vi, nhưng mà nàng từ nhỏ thất lạc người nhà, không có tình cảm quá sâu với phụ mẫu, nàng yêu thương nhất chính là gia gia chiếu cố nàng hai mươi mấy năm qua, tiếp theo là Lăng Tiếu, nàng sao có thể tha thứ cho mẫu thân của nàng khi xúc phạm Lăng Tiếu chứ.
- Linh nhi ngươi... Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi phải biết gọi hắn là Lăng Tiếu thúc thúc!
Hứa Vi tức giận quát lên.
- Ta không, hắn là Lăng Tiếu ca ca, ngươi thích gọi thế nào thì gọi!
Tiêu Linh phi thường kiên cường trả lời.
Hứa Vi tức không nói được.
Lúc này những người khác cũng chú ý tới bên này.
Lăng Tiếu sờ sờ đầu của Tiêu Linh và nói:
- Linh nhi ngươi vẫn gọi là Lăng Tiếu thúc thúc a, ta vốn lớn hơn ngươi nhiều!
- Lăng Tiếu ca ca, ngươi... Ngươi không thích Linh nhi sao?
Tiêu Linh dùng ánh mắt u oán nhìn qua Lăng Tiếu, nước mắt không khống chế rơi xuống.
Bộ dáng đáng thương khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
- Được rồi, về sau không gọi thúc thúc, ngươi nhìn ngươi xem, khóc thành con mèo khó coi rồi!
Lăng Tiếu nội tâm mềm nhũn, lau nước mắt cho Tiêu Linh
Tiêu Linh nghe Lăng Tiếu nói vậy mới chuyển khóc thành vui.
Nàng còn muốn nói cái gì đó, Hứa Vi đi lên kéo nàng đi, nói:.
- Linh nhi ngươi theo ta trở về phòng!
Tiêu Linh vùng tay với Hứa Vi nói ra:
- Ta không muốn, ta muốn ở cùng một chỗ với Lăng Tiếu ca ca!
- Ngươi sao tùy hứng như thế, ngươi là con gái của ta, phải nghe ta, lát nữa ta giới thiệu cho ngươi một người, còn anh tuấn hơn hắn gấp trăm lần, càng có bản lĩnh lớn hơn!
Hứa Vi lúc này trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Kể từ khi Tiêu Linh trở về, trong nội tâm nàng có một suy nghĩ, chính là ngay lập tức tìm một nhà chồng tốt cho Tiêu Linh, một người chống khiến Tiêu Linh hạnh phúc, thứ hai là bảo trụ Tiêu gia.
Suy nghĩ này không sai, sai chính là nàng không hiểu Tiêu Linh.
Đồng thời nàng càng không hiểu Lăng Tiếu, nàng cảm thấy Lăng Tiếu này dù là người Kim tộc, nhưng mà đại tỷ đã gả qua bên kia, căn bản không cách nào giúp Tiêu gia, cho nên nàng tuyệt không cho phép con gái của mình đi đường này.
Tiêu Linh vùng vẫy không được, nàng chỉ la lên:
- Ngươi tránh khỏi ta... Ngươi tránh khỏi ta, ta ghét ngươi!
Nhưng mà nàng là con của Hứa Vi, dù nói ghét nàng nhưng trong nội tâm nàng vẫn đau đớn.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn tiến lên ngăn cản thì Tiêu Trân Thải kéo hắn lại, lắc đầu.
Mà lúc này một đạo nhân ảnh đi tới rất nhanh, nhìn qua Hứa Vi và tát một cái.
- Ngươi vừa nói cái gì, còn không nhanh thả Linh nhi ra!
Tiêu Duy tức giận quát to lên.
- Ngươi... Ngươi vì người ngoài mà đánh ta?
Hứa Vi che mặt ủy khuất nhìn Tiêu Duy quát lên.
- Người ngoài? Nếu không có lăng thần sư, Linh nhi sao quay về bên cạnh chúng ta, hắn là ân nhân của chúng ta, ngươi nói chuyện như thế, ngươi không biết thẹn sao, mặt mũi của Tiêu gia không thể bị ngươi quét sạch được!
Tiêu Duy lớn tiếng mắng.
Nếu như Lăng Tiếu chỉ là Thần Vương bình thường cũng không tính, thế nhưng mà người là là thần dược sư chưa tới trăm tuổi.
Thân phận này đủ làm khách quý của bất cứ thế lực nào.
Nếu Lăng Tiếu ở lại trong Tiêu gia một thời gian, luyện cho bọn họ một chút thần đan, không biết có thể tiết kiệm bao nhiêu thần tinh đấy, đồng thời còn có lợi cho đệ tử.
Mà lão bà của hắn đắc tội người ta, thực sự là không biết tốt xấu.
- Cái gì Lăng thần sư, nhiều nhất chỉ là mao đầu tiểu tử, ngươi muốn mang con gái đưa tới Thiên Long địa vực sao? Như đại tỷ à, nàng có thể giúp chúng ta cái gì, ta mặc kệ, dù sao ta tuyệt đối không đưa con gái qua bên đó, dùng tư chất của con gái có thể liên hôn với Huyền Vũ tông!
Hứa Vi phi thường khinh thường nhìn Lăng Tiếu.
Nàng và Lăng Tiếu cũng là Thần Vương thấp giai, nàng có thể nhìn ra tuổi của Lăng Tiếu, lại không nhìn thực lực Lăng Tiếu, huống hồ nàng chẳng quan tâm Lăng Tiếu là người nào.
Hôm nay Tiêu gia ma sát với Hà Đồ Tông càng ngày càng lớn, nàng muốn con gái của mình tìm được chỗ dựa to lớn cường đại, mới có thể giúp nàng an tâm ở Tiêu gia làm thiếu nãi nãi.
Tiêu Duy không chút lưu tình tát vào mặt Hứa Vi cái nữa.
- Ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, ngươi biết cái gì, người ta là thần dược sư hàng thật giá thật, dựa vào ngươi xách giày còn không đủ, lập tức đi xin lỗi Lăng thàn sư cho ta, bằng không... Về sau ngươi không phải là người Tiêu gia chúng ta!
Tiêu Duy tức giận to lớn.
Bây giờ Hà Đồ Tông khiêu khích, để hắn lo lắng không thôi, mà con gái của hắn lại ôm được thàn dược sư trẻ tuổi như vậy, cũng không trách hắn phát hỏa lớn thế.
Một thần dược sư ah, nếu thành con rể của hắn, vậy tuyệt đối còn tốt hơn tỷ phu của hắn nhiều..
Bởi vì tỷ hắn phu của hắn làm chuyện gì cũng ngại đám người ngoại môn suy nghĩ, mà hôm nay Thiên Long Môn trong nội bộ lại tồn tại vấn đề.
Thế nhưng mà Lăng Tiếu thì khác, hắn thân là luyện dược sư muốn luyện đan cho ai thì cứ luyện, chẳng ai dám gò bó hắn.
Ngày sau cho dù Lăng Tiếu quay trở lại Thiên Long Môn, bọn họ cũng có thể yêu cầu Lăng Tiếu luyện đan, dù đường xa một chút vẫn đáng giá.
Hứa Vi đánh gãy hai mộng tưởng này của hắn rồi!
Nàng ủy khuất khóc rống lên, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Lăng Tiếu hoàn toàn không nghĩ tới hắn đi Tiêu gia chuyến này lại náo không vui.
Nhưng không có nghĩa hắn hối hận khi tới Tiêu gia.
Hắn nhìn ra được mẫu thân Tiêu Linh dường như là người hám lợi, chuyện này đối với Tiêu Linh mà nói có lẽ không phải chuyện tốt.
Tiêu Duy cúi đầu đi tới trước mặt Lăng Tiếu, nói:
- Lăng thần sư việc này... Còn xin ngươi tha thứ, nội tử nhà ta chỉ lo lắng cho Linh nhi mà thôi.
Hắn thiệt tình không muốn bởi vì việc này mà đắc tội Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đưa mắt nhìn qua Tiêu Linh bên cạnh đang không biết làm sao, nói:
- Không có cái gì, ta sẽ không để trong lòng!
Hắn ngừng một chút và nói:
- Nhưng mà... Nếu Linh nhi không muốn ở đây, ta sẽ không cho nàng ở lại nơi này!
Tiêu Linh ôm lấy Lăng Tiếu khóc lớn.
- Lăng Tiếu ca ca, ngươi mang theo ta đi, chúng ta cùng đi tìm gia gia được không, ta không muốn lưu ở chỗ nầy!
Tiêu Duy có chút sợ, nàng nói:
- Linh nhi nghe ngươi, nhưng mà mẫu thân chỉ là nhất thời hồ đồ, phụ thân nhất định sẽ tha lỗi cho mẫu thân.
Lăng Tiếu thở dài một tiếng, chỉ vuốt lưng Tiêu Linh mà không nói gì.
Xem dáng vẻ của nàng có lẽ chưa chưa mở tâm với người nhà của mình.
Tiêu Trân Thải đi tới, kéo Tiêu Linh ra, nàng nhìn Lăng Tiếu một cái, ý bảo để nàng khuyên Linh nhi.
Ngay lúc này một gã hộ vệ vội vàng chạy vào nói với Tiêu Viễn Hà.
- Gia chủ, bát trưởng lão mang theo người đi thương lượng với Hà Đồ Tông, thế nhưng mà Hà Đồ Tông không để ý tới, còn ra tay giết không ít người của chúng ta, còn xin gia chủ nhanh chóng phái người cứu viện, bằng không những người khác sẽ nguy mất.
- Cái gì... Bọn chúng kinh người quá đáng!
Tiêu Viễn Hà đập bàn tức giận hét lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.