Chương trước
Chương sau
Ba người đều không có thong dong như trước, trên người đều bị trọng thương, mà Ba Long Hưng lại bị thương nhẹ hơn, Húc Thiên cùng Mộ Yên Hồng gần như không đứng vững, càng không ngừng rơi xuống.
- Không phục ta thì chết!
Ba Long Hưng đã không còn nhẫn nại, gào thét lao qua phía Húc Thiên cùng Mộ Yên Hồng.
Người của Thần Phủ Bang thần sắc đại hỉ, mà người Nhật Nguyệt Tông thần sắc tái nhợt.
Nhưng vào lúc này một đạo nhân ảnh lao tới như gió, hắn tiếp Húc Thiên cùng Mộ Yên Hồng hai người sang một bên.
Một chiêu Ba Long Hưng đánh tới mang theo lửa giận, trong cuộc chiến sinh tử còn có người dám nhúng tay vào, hắn giận sôi người!
- Ai cho ngươi lá gan này, dám ngăn cản ta chém hai người này!
Ba Long Hưng giận dữ hét lên.
- Được thế thì tha người, vị huynh đài này không bằng cho ta mặt mũi tha cho hai người này đi!
Một âm thanh lười biếng truyền tới.
Người này chính là Lăng Tiếu, đúng là hắn cứu Húc Thiên cùng Mộ Yên Hồng.
- Ân công!
Húc Thiên nhìn rõ người tới thì kích động hô lên.
Hơn một năm trước Lăng Tiếu truyền thụ cho hắn quyền ý, bằng không hắn đã bại trong tay Ba Trung Hưng, mà ở trong U Hồn Thần Đàm Lăng Tiếu giương uy, mang theo người của Thiên Long địa vực chiến thắng người Thiên Hổ địa vực, có thể nói là ân công của mọi người khi đó.
Hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn cứu hắn cùng Mộ Yên Hồng, hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao Lăng Tiếu lại xuất hiện ở đây.
Kỳ thật Lăng Tiếu xuất hiện ở đây là hợp tình hợp lý, hôm qua hắn tại tửu lâu nghe người Thần Phủ Bang cùng Nhật Nguyệt Tông bên này quyết chiến sinh tử cho nên tới xem.
Chiến đấu vừa rồi hắn cũng nhìn vào trong mắt.
Vốn hắn cũng không muốn can thiệp cuộc chiến sinh tử của người khác, làm thế là phạm húy.
Nhưng mà hắn cảm thấy mình tu luyện Cửu Dương Phần Thiên Quyền của người ta, lại ở trong di tích Thánh Dương Giáo thu được lực lượng Tiên Thải Thiên Hỏa bổn nguyên, còn học được cảnh giới quyền ý, bởi vì học được quyền ý nên hắn mới lực áp quần hùng đi tới đây, cơ duyên này rất nặng.
Cho nên hắn lúc này ra tay cứu Húc Thiên cũng là xem phần cơ duyên này.
Sau khi cứu bọn họ trở về thì cơ duyên cũng tận, vậy hắn cũng không cần phải chiếu cố thêm làm gì.
- Ngươi là ai? Nếu không nói rõ ta sẽ chém ngươi!
Ba Long Hưng tay cầm búa lớn chỉ vào Lăng Tiếu hét lên.
Ba Trung Hưng nhận ra Lăng Tiếu, hắn thầm hô một tiếng?
- Tại sao tiểu tử này ở đây?
Hắn không nghĩ nhiều, lập tức đi lên nói với đại ca của hắn.
- Ca, hắn là người của Thiên Long Môn, sau khi vào U Hồn Thần Đàm chính hắn truyền thụ quyền ý cho Húc Thiên, khiến ta đang thắng lại bại!
Ba Long Hưng không nghĩ đến Lăng Tiếu lại là người Thiên Long Môn, trong nội tâm có vài phần nể nang.
- Vì sao ngươi ngăn cản ta? Cho dù ngươi là người của Thiên Long Môn cũng không thể ngăn chúng ta quyết đấu sinh tử được!
Ba Long Hưng nhìn Lăng Tiếu nói.
Ngữ khí của hắn hạ xuống rất nhiều, không có hùng hổ dọa người như vừa rồi.
Trong tay Lăng Tiếu xuất hiện quạt phiến, bộ dáng như công tử nho nhã, cười nói:
- Ta có sâu xa với bọn họ, không có khả năng nhìn họ mất mạng trong tay của ngươi, nhưng mà... Sau ngày hôm nay, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của các ngươi, không biết huynh đài có cho ta mặt mũi này không?
Ba Long Hưng nhíu mày, mang theo thần sắc do dự.
Nếu như hôm nay bỏ qua hai người này, đợi nhân gia trưởng thành thì dựa vào uy lực Nhật Nguyệt Thần Điển chỉ sợ không làm gì được bọn họ.
Nhưng mà không bỏ qua bọn họ, tiểu tử Thiên Long Môn trước mặt này sẽ không bàng quan đứng nhìn.
- Đây không hợp quy củ!
Ba Long Hưng bất mãn nói ra.
- Ta cũng biết, cho nên chiến đấu của hai người này ta thay bọn họ tiếp nhé? Nếu như ngươi có thể đánh bại một huynh đệ của ta, bọn họ mặc ngươi xử trí, nếu như huynh đệ của ta thắng ngươi, vậy hôm nay các ngươi bãi chiến, ngày sau lại quyết sinh tử, ta tuyệt đối không can thiệp!
Lăng Tiếu lắc nhẹ quạt phiến, ngừng một chút lại nói:
- Ngươi có thể yên tâm, huynh đệ của ta chỉ mới vào Thần Vương mà thôi, tuyệt đối sẽ không để ngươi thua thiệt.
Ba Long Hưng còn không nói chuyện, Lăng Cương lại nói:
- Tiếu thúc, làm gì như thế chứ?
Dùng uy danh Thiên Long Môn của bọn họ, trực tiếp bảo bọn họ bãi chiến cũng chẳng là gì cả.
Đây chính là thái độ của Lăng Cương, cũng là bá khí của đệ nhất thế lực.
- Không tốt, vốn là ta không đúng trước, cho bọn họ một cái thang xuống đài đi.
Lăng Tiếu lắc đầu nói.
- Thật sự như vậy?
Ba Long Hưng hỏi.
Trong cùng giai dù hắn không dám nhận mình là đệ nhất, nhưng tuyệt đối là đứng đầu, hắn cũng không tin mình thua một tên mới vào Thần Vương, dù tới từ từ Thiên Long Môn cũng không ngoại lệ!
- Thực sự!
Lăng Tiếu ứng một tiếng, nhìn qua phía Húc Thiên cùng Mộ Yên Hồng nói:
- Các ngươi có ý kiến gì không?
Bọn họ thấy người ta đứng ra cứu mạng của mình, còn dám nói gì sao?
- Nếu các ngươi không có ý kiến, vậy theo như ta nói làm đi, ngươi cứ khôi phục trạng thái đi, huynh đệ của ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi!
Lăng Tiếu nói.
Ba Long Hưng lắc đầu, nói:
- Không cần, gọi huynh đệ ngươi đi ra đi.
- Vậy không ay, huynh đệ của ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, cho ngươi nửa giờ liệu thương, nửa giờ sau lại chiến!
Lăng Tiếu thập phần khẳng định.
Ba Long Hưng do dự một chút, không có nói thêm gì, hắn đi qua khôi phục thương thế, trong lòng nói thầm:
- Thiên Long Môn này thật là vô lễ, hôm nay Ba Long Hưng ta sẽ quét mặt mũi Thiên Long Môn các ngươi, dù sao là các ngươi tự tìm!
Lăng Tiếu xoay người nhìn qua Húc Thiên cùng Mộ Yên Hồng nói:
- Các ngươi cũng nhanh khôi phục đi, hôm nay tính mạng các ngươi không lo!
Húc Thiên tiến lên một bước, nghi ngờ hỏi:
- Vì cái gì ngươi giúp ta? Ngươi học được Nhật Tông Thánh Dương Quyền, có phải ngươi thật sự có chung nguồn gốc với Nhật Tông chúng ta không?
Trong U Hồn Thần Đàm, Húc Thiên đã muốn hỏi Lăng Tiếu rồi.
Nhưng mà lúc đó thời gian gấp rút, sau khi đi ra hắn cũng không hỏi Lăng Tiếu.
Bây giờ Lăng Tiếu xuất hiện trước mặt của hắn, hắn không nhịn được hỏi nghi hoặc trong lòng.
Hắn không quan tâm Húc Thiên này, nếu không phải bởi vì Húc Thiên nhân phẩm tốt, hai lần đụng phải hắn, hắn cũng không xuất thủ tương trợ.
- Vậy sao ngươi có thể học được Nhật Tông Thánh Dương Quyền?
Húc Thiên truy vấn.
Hắn rất muốn biết Lăng Tiếu có phải là dòng chính Nhật Tông hay không? Hoặc là đạt được truyền thừa của Nhật Tông bọn họ?
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
- Vừa rồi không phải ta nói sao, ta nói ta có chút sâu xa với Nhật Tông các ngươi a, nhưng mà sâu xa này ngày hôm nay đã chấm dưt.s
Húc Thiên không rõ ý của Lăng Tiếu, hắn không cam lòng truy vấn.
- Ngươi không thể cho ta biết nguyên nhân sao?
- Dù sao không phải học từ trong Nhật Nguyệt Tông của các ngươi, chuyện khác không cần ngươi để ý.
Lăng Tiếu nói.
Hắn nói thầm trong lòng:
- Tốt xấu gì ta đã cứu mạng các ngươi mà còn hỏi đông tây, nhiều lời nữa có tin bản cung rời khỏi hay không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.