Chương trước
Chương sau
Thần sắc Phương Bất Nhị biến hóa, hắn nói thầm:
- Ta nhẫn... Ta nhẫn!
Phương Bất Nhị cố gắng áp hỏa khí xuống, không hề nói nhiều cái gì, trực tiếp bay ra khỏi chỗ ngồi.
Phương Bất Nhị đi rồi, thế nhưng mà những người khác không đi a.
Bọn họ tiến lên chúc mừng Lăng Tiếu, lại làm quen Lăng Tiếu.
Thần dược sư có thể nói là tồn tại tôn quý nhất trong Thiên Vực này, thậm chí so với Thiên Thần Vương còn được hoan nghênh hơn.
Bọn họ bây giờ nịnh bợ Lăng Tiếu là phải.
Lăng Tiếu rất vui vẻ đáp lại mọi người, hắn nói thầm trong lòng:
- Bản cung thật sự là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a!
Lăng Tiếu cao hứng, Lăng Thần cùng người Kim tộc cũng vui vẻ, bởi vì bọn họ triệt để diệt khí diễm của người thế hệ này, diệt khí diễm của hệ khác, mà Phương Bất Nhị chính là chứng tỏ tốt nhất.
Sau khi ứng phó xong, Lăng Tiếu lại đi tới ngọn núi của mình.
Hắn trở thành trưởng lão cao cấp cần phải có một nơi tu luyện, trang viện trước kia trả lại cho tông môn.
Ngọc Nhu Phỉ, Sát Thiên cùng với Tiên Vu Dã tạm thời đang bế quan, Lăng Tiếu đã phân phó người tạm thời không nên quấy rầy bọn họ, chờ bọn họ đi ra rồi trả lại trang viên sau.
Hắn mang theo Thường Hạo Hữu cùng với một ít hộ pháp trưởng lão, thủ vệ đi tới đây.
Nhìn qua ngọn núi hoang vắng, Lăng Tiếu suýt nữa sụp đổ.
Hắn dầu gì cũng là trưởng lão cao cấp, lại đi lĩnh một ngọn núi hoang ở lại, đây còn nhân tính không?
- Thiếu gia không cần khổ sở, ta sẽ an bày người quản lý, rất nhanh có thể thành lập nơi ở lại!
Khang Văn nói ra.
Lăng Tiếu nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Vội vã đi, đúng rồi, nên thỉnh cầu môn chủ, bảo hắn an bày trận vân sư tới đây bố trí chút ít phòng ngự, bằng không thiên địa dị tượng lại hủy nơi này đi.
Khang Văn gật đầu, liền dẫn Khang Vũ và đám thủ vệ đi khoang phá núi hoang, khiến nó phù hợp điều kiện ở lại.
Khang Văn cùng Khang Vũ chính là Thần Vương trung giai đỉnh phong, hơn nữa những người thủ vệ này thấp nhất cũng là Thánh Hoàng, bọn họ khai phá ngọn núi quá dễ dàng.
Chỉ là kiến tạo cung điện cần tốn chút thời gian mà thôi.
- Đi thôi, về sau đây là nhà của chúng ta.
Lăng Tiếu nhìn qua Thường Hạo Hữu nói.
Thường Hạo Hữu khom người xuống, nói:
- Dựa vào hiệu triệu của phong chủ, ngọn núi của chúng ta sẽ náo nhiệt nhất.
Kể từ khi biết rõ Lăng Tiếu có thân phạn khác, Thường Hạo Hữu dù là thiên chi kiêu tử cũng phải tôn kính Lăng Tiếu vạn phần.
- Cái gì phong chủ hay không phong chủ, Thường sư huynh ngươi làm trưởng lão nội môn, nên gọi ta là sư đệ hoặc Lăng Tiếu a!
Lăng Tiếu lắc tay cười nói.
Trưởng lão cao cấp được cung cấp ngọn núi, người đi theo hắn gọi hắn là "Phong chủ" cũng hợp tình lý.
- Lễ không thể phế, phong chủ dù để mắt Hạo Hữu, nhưng mà Hạo Hữu đã chọn đi theo phong chủ, ngày sau tự nhiên sẽ cùng vinh nhục với phong chủ!
Thường Hạo Hữu rất chân thành nói một câu.
Lăng Tiếu không thích tính toán với Thường Hạo Hữu việc này, hắn nhìn qua ngọn núi hùng vĩ trước mặt và nói:
- Vài ngọn núi đó là của trưởng lão nào?
Thường Hạo Hữu sau khi được sư phụ thu làm đồ đệ, đại bộ phận phần thời gian đều tu luyện trong Thiên Long Môn, cho nên cũng quen thuộc hoàn cảnh Thiên Long Môn như lòng bàn tay.
Hắn phân biệt và chỉ vào một ngọn núi:
- Ngọn cao nhất là của Trịnh Xán trưởng lão, hắn là trưởng lão tiếp cận Chí Tôn dược thần nhất, tư cách già nhất, bình thường rất ít lộ diện, ngọn núi này là của Cung Đàm Triển trưởng lão, ngọn này là của Lô Hạ trưởng lão, đây là của Tề Dương trưởng lão, đây là của Phù Viêm trưởng lão, năm người bọn họ là năm thần dược sư trong tông phái chúng ta, cộng thêm phong chủ thì trong tông phái có sáu thần dược sư.
- Thì ra là như thế, ta được an bài ở nơi này là có cùng đãi ngộ như bọn họ.
Lăng Tiếu nói một câu, tiếp theo hắn lại nói:
- Nếu như ta là vãn bối tới sau, theo lý nên bái phỏng vài vị trưởng lão.
- Phong chủ nói đúng, Hạo Hữu nguyện đi cùng ngươi!
Thường Hạo Hữu tán đồng.
Lăng Tiếu gật đầu, nhìn Khang Văn cùng Khang Vũ nói một tiếng, liền dẫn Thường Hạo Hữu đi lên một ngọn núi.
Căn cứ Thường Hạo Hữu đề nghị, hắn trước tiên bái phỏng Trịnh Xán trưởng lão, bởi vì Trịnh Xán vạn năm trước đã là thần dược sư, cả đời của hắn dùng luyện đan làm chủ yếu, thiên phú tu luyện không được, dẫn đến hắn kẹt tại bán Thủy Thần Cảnh không cách nào đột phá lên Thủy Thần chính thức.
Nếu như hắn đột phá Thủy Thần Cảnh thì hắn có danh hiệu Chí Tôn dược thần không phải nói chơi.
Đối với cấp bậc này, Lăng Tiếu tự nhiên phải ngưỡng mộ rồi.
Thế nhưng mà hắn đi tới đỉnh núi, người hầu nói rằng phong chủ bế quan không tiếp khách.
Đối mặt với chuyện này Lăng Tiếu cùng Thường Hạo Hữu cũng không có biện pháp, sau khi nói vài câu liền đi tới chỗ Cung Đàm Triển trưởng lão.
Cung Đàm Triển khác với Trịnh Xán, tự mình tiếp kiến Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn thấy lão đầu này nhiệt tình quá độ thì thầm mắng.
- Làm người có thể vô sỉ tới mức này cũng là một loại cảnh giới ah!.
Lăng Tiếu mặc dù hiểu Thiên Long Môn không sâu, nhưng ma sau khi hỏi thăm Cung Đàm Triển là người theo phe phái này, đối với người Kim tộc đồng tộc lại không có hảo cảm gì.
Thế nhưng mà người ta bây giờ tiếp kiến hắn không có chỗ nào thất lễ, ngược lại còn có cảm giác xuân phong đắc ý.
Nếu kẻ không hiểu cách làm người của Cung Đàm Triển, còn tưởng rằng hắn là quản gia của Lăng Tiếu, trên thực tế đáy lòng của đang địch ý nồng đậm với Lăng Tiếu đấy.
Bái phỏng Cung Đàm Triển xong, Lăng Tiếu lại đi qua ba người khác, Tề Dương Thái có việc ra ngoài không có mặt, Lô Hạ cùng Phù Viêm thì khách khí với Lăng Tiếu, thái độ không giống với Cung Đàm Triển bên kia.
Sau khi đi về, Lăng Tiếu về đỉnh núi đốc thúc Khang Văn cùng Khang Vũ thành lập cung điện nhanh chóng, sau đó hắn giao chuyện này cho Thường Hạo Hữu, hắn vỗ mông quay về trong tộc.
Lần này quay về trong tộc chủ yếu chính là dạo chơi địa bàn của Kim Long nhất tộc, nhìn xem có thể cấu kết với Kim Long nào thành hộ thân linh thú hay không.
Đương nhiên Lăng Tiếu chờ đợi không lớn, hắn chủ yếu là kiến thức mà thôi.
Trước khi đi, hắn chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp làm một viên bổn nguyên long châu.
Nhưng bây giờ hắn thành tựu thần thể, lực lượng đã chuyển hóa làm thần lực, không thể hòa hợp long huyết, không cần lo lắng biến thành bán long nữa.
Lăng Tiếu trở lại trong tông tìm tộc trưởng Lăng Bác.
Lăng Bác nhìn thấy Lăng Tiếu về thì cười nói:
- Tiểu tử ngươi rất không tồi nha, bên ngoài náo động lớn như vậy, tộc nhân bây giờ nghe danh hiệu của ngươi đều giơ ngón cái đấy..
Lăng Tiếu lắc đầu, nói:
- Ta chỉ tìm mặt mũi trở về thôi, vốn mọi chuyện đều dễ thương lượng, nhưng mà có chút người không biết thẹn, chỉ có thể ra hạ sách nầy.
Lăng Bác nặng nề gật đầu, nói:
- Ân, ngươi nói đúng, có ít người đúng là không biết thẹn!
Ngừng một chút hắn lại nói:
- Bây giờ ngươi đã biết chuyện bên ngoài, Lăng Thần làm môn chủ độ khống chế mạnh yếu thế nào rồi chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.