Chương trước
Chương sau
Khi hắc sắc lực lượng kia tản mất, phát hiện ở chỗ cũ đã không có bất kỳ bóng người nào rồi.
Đang ở lúc mọi người cho là người nọ đã chết đi, ở một cái phương hướng khác có một người đã đem thân thể rửa nát không chịu nổi của Thường Hạo Hữu ôm lấy, mà người nọ cũng ở lúc này đút khỏa đan dược kia vào trong miệng của Thường Hạo Hữu.
Nguyên lai người nọ cũng không chết, mà là đến một bên khác cứu người.
Sau khi Thường Hạo Hữu ăn vào đan dược, độc nguyên trên người hắn lại dần dần tiêu giảm.
Không cần phải nói, khỏa đan dược này là giải độc thần đan chân chính rồi.
Người nọ lại cho Thường Hạo Hữu phục dụng vài giọt thánh dịch, để cho hắn khôi phục thương thế.
Thường Hạo Hữu giải độc, lại dùng thánh dịch, lập tức khôi phục vài phần ý thức, hắn nhìn thấy rõ người cứu hắn, trên khuôn mặt thoáng qua vài phần cảm kích:
- Đa... Đa tạ... Lăng Tiếu sư đệ rồi!
Không sai, vừa mới xuất thủ tương trợ Thường Hạo Hữu chính là Lăng Tiếu.
Mà hai trận chiến lúc trước đều là bởi vì có Lăng Tiếu nhúng tay vào mới có thể an ổn mà thắng.
Lăng Tiếu ôm lấy Thường Hạo Hữu đi đến bên cạnh người của Thiên Long môn nói:
- Đều là sư huynh đệ bên trong tông môn, đừng nói những lời khách khí như vậy!
Thường Hạo Hữu không có sức nói nhiều cái gì, nhắm mắt lại đối với Lăng Tiếu ném ra vẻ cảm kích.
Tiếp theo Lăng Tiếu đem Thường Hạo Hữu giao cho một đệ tử của Lăng gia, để hắn chiếu cố Thường Hạo Hữu.
Đổi lại là dĩ vãng, Lăng gia đệ tử sẽ không cho sư huynh đệ đồng môn mặt mũi gì, nhưng mà Lăng Tiếu lại là thúc công của bọn họ, tự nhiên không dám làm nghịch ý tứ của hắn.
- Thiên Long môn chúng ta là đại biểu cho Thiên Long địa vực, chúng ta đều phải đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn chuyện cười được!
Lăng Tiếu quét mắt nhìn một họ một cái mà nói.
Lăng Tiếu là ai thì có thể không có bao nhiêu người nhận ra, trong đó bao gồm cả đệ tử của Thiên Long môn cũng không có mấy người biết uy danh của hắn.
Cho dù trước đó Lăng Tiếu ở bên trong môn kích bại Văn Thái Nhạc, nhưng mà những chân truyền đệ tử này đại đa số một mực đều đang bế quan, rất ít người quan sát những chuyện tranh phong như thế này.
Chỉ là ở lúc tiến vào hư không liệt phùng, bọn ho lại cũng đều biết Lăng Tiếu là nhân vật nhất hào.
Bởi vì ở trước đó, chính là Lăng Tiếu ở trong lúc Húc Thiên đối chiến với Ba Trung Hưng, đột nhiên ở trên một cái phương hướng đánh ra Thánh Dương quyền, hơn nữa quyền ý kia phát huy đến lâm ly tận trí, để Húc Thiên cảm nhận được quyền ý càng sâu, cuối cùng có một cái nghịch chuyển kinh thiên, đả bại Ba Trung Hưng có thực lực mạnh hơn so với hắn.
Hôm nay người của Nhật Nguyệt tông đều là khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu đang nói chuyện.
Lăng Tiếu đã sớm biết rõ trong Thiên Long môn nội đấu không ngừng rồi, nhưng mà bất kể từ nguyên nhân gì, Lăng Tiếu thân là một phần tử của Thiên Long môn, hắn cần phải làm một chút chuyện trong khả năng của mình để cải biến một số thứ.
Hắn cứu Thường Hạo Hữu cũng chính là bởi vì như thế, mà bây giờ nói ra một phen cũng là từ tông môn đại cục mà suy nghĩ.
Nếu như Thiên Long môn kế tục một đời lại một đời nội đấu như thế, sớm muộn cũng sẽ có ngày hủy diệt.
Cho nên Lăng Tiếu tính toán lấy thực lực của mình đem những người trẻ tuổi tài năng này triệt để trấn áp, đồng thời cũng để cho bọn họ biết giữa sư huynh đệ với nhau cần phải trợ giúp nahu mới đúng.
- Vâng, thúc công!
Đám người Lăng Mộ Hâm, Lăng Mộ Nhân đối với Lăng Tiếu cung kính nói.
Bọn họ đều biết huyết mạch của Lăng Tiếu đã sớm trải qua kích hoạt đến đỉnh phong, cho dù là bọn họ cũng không cách nào so sánh được.
Hơn nữa Lăng Tiếu lấy cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong đánh bại Văn Thái Nhạc chứng minh thực lực của hắn, còn nữa ở trước lúc tiến vào U Hồn thần đàm, thực lực của Lăng Tiếu hiển lộ ra hết, thay bọn họ ngăn chặn hai đại thập giai thánh thú, lại càng để cho bọn họ tôn sùng không thôi.
- Tốt lắm, các ngươi đều lên tinh thần đi, đợi lát nữa có thể còn có ác chiến!
Lăng Tiếu quét qua bọn họ một cái nói, tiếp theo xoay người hướng về phía Khương Hoa Hổ đang ở trong biên giới hung bạo lướt qua.
Chỉ là Lăng Tiếu vừa mới đến trước Khương Hoa Hổ, một đạo thân ảnh khác lại là bay đến quát lên:
- Một trận chiến này ta thay ngươi xuất chiến đi!
Người đến không phải là ai khác, mà là lãnh tụ của Nhật tông Húc Thiên ở ngày trước được Lăng Tiếu truyền thụ qua quyền ý cảnh giới.
Ánh mắt của Húc Thiên nhìn Lăng Tiếu tương đối phức tạp, ở bên trong Thiên Long địa vực trừ Nhật tông bọn hắn ra, người bình thường là không biết được cách tu luyện Thánh Dương quyền, mà người ở trước mắt này là người của Thiên Long môn, lại hiểu được Thánh Dương quyền của bọn họ, hơn nữa đã sớm đem quyền ý cảnh giới lĩnh ngộ đến cảnh giới để người ta khó có thể tưởng tượng.
Hắn có chút hoài nghi Lăng Tiếu có phải là đã từng đối phó với chân truyền đệ tử của Nhật tông bọn họ hay không, cũng từ trong miệng biết được khẩu quyết của Thánh Dương quyền.
Đương nhiên hắn chỉ là hoài nghi, trước mắt còn không có thời gian đi truy cứu việc này.
- Hừ, các ngươi muốn nhanh chóng chịu chết cũng không có gì, bất quá ta muốn biết vừa mới rồi có phải là ngươi ở chỗ này nhúng tay vào hay không!
Khương Hoa Hổ đã mất đi kiên nhẫn, liên tục chết ba đại Hổ tướng, hắn quyết định một trận chiến này tự mình xuất chiến, hảo hảo chấn nhiếp khí thế một chút, đồng thời hắn phát hiện quỷ dị của ba trận mới vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu hừ lạnh hỏi.
- Khẩu khí thật lớn, ta một người đủ để bắt ngươi lại!
Danh đầu của Nhật tông dù kém hơn so với Thiên Long môn, nhưng mà Húc Thiên vừa mới lĩnh ngộ được quyền ý cảnh giới thâm tầng, chiến lực đã là tăng lên gấp bội, có lòng tin đánh một trận với Khương Hoa Hổ.
Đang ở lúc hắn muốn xuất thủ thì Lăng Tiếu lại là cường hành áp ở bờ vai của hắn nói:
- Ngươi lui ra đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Húc Thiên muốn phản bác nhưng mà cảm nhận được áp lực cường đại từ trên bàn tay của Lăng Tiếu truyền tới, để hắn không lại nói nhiều lời nửa câu, ngoan ngoãn lui trở về.
- Hắn rốt cuộc là người như thế nào!
Húc THiên âm thầm kinh hãi ở trong lòng.
Nói như thế nào hắn cũng là một đời lãnh tụ mới của Nhật tông, thiên phú tu luyện cùng lực chiến đấu kia tự tin không kém so với bất kỳ một người nào của Thiên Long môn, huống chi bây giờ thực lực của hắn vừa mới tinh tiến không ít, nhưng mà vừa mới rồi hắn vẫn bị Lăng Tiếu áp đến không thở nổi.
Hắn bây giờ mới chính thức trọng thị Lăng Tiếu, có lẽ nhân gia thật so với hắn cường đại hơn nhiều lắm.
Lăng Tiếu nhìn Khương Hoa Hổ nói:
- Khơi mào đại chiến giữa lưỡng đại địa vực, dã tâm của ngươi còn thật không nhỏ, chi hi vọng dã tâm của các ngươi cùng với thực lực của các ngươi tương xứng, ngàn vạn lần đừng tiếp tục thua nữa, bằng không các ngươi lại muốn tìm cái cớ gì, nói người khác hại ngầm, mắt của ngươi cũng thấy rõ ràng rồi? Rõ ràng là người của các ngươi có thực lực không tốt, còn không biết xấu hổ ở chỗ này mở ra đấu trường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.