Chương trước
Chương sau
Trung niên nhân ở trước mắt này thiện trường chính là quyền pháp, mỗi một quyền đều uẩn hàm uy lực khai thiên tích địa.
Hắn nhưng là một gã đê cấp Thánh Hoàng đỉnh phong, không gian lực đánh tới nhưng là có thể xưng kinh khủng, lực lượng quyền đầu giống như là một đầu dị thú hướng về phía Lăng Tiếu gầm thét mà tới.
Người này vừa mới xuất quyền, người ở bên tràng liền không nhịn được kinh hô lên.
Chỉ thấy Lăng Tiếu đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, phảng phất đối với quyền đầu của trung niên nhân kia là không hề nhìn thấy, mà những người khác thì cho là hắn phản ứng không kịp, sẽ chết ở dưới quyền này.
- Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự muốn lên tràng chịu chết hay sao?
Trung niên nhân kia đã sắp oanh đến trước Lăng Tiếu rồi, thấy Lăng Tiếu không có bất kỳ phản ứng nào, hắn ở trong lòng thầm suy đoán nói.
Đáng tiếc, lúc ý niệm của hắn vừa mới thoáng qua, đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, thân thể nhất thời bắn bay ra ngoài giống như đạn pháo.
Trung niên nhân kia giống như là tôm bay đến biên giới lôi đài, thân thể hắn nằm ở trên lôi đài không chút nhúc nhích.
Trọng tài ở bên tràng còn chưa có phản ứng lại, mà người ở bên tràng nhìn hết thảy biến cố này đều trở nên há miệng vô thanh rồi.
- Trọng tài còn sững sờ làm gì, còn không nhìn tới người đã chết hay chưa?
Trương Liên Hoa ở trên đài cao quát lên.
Trọng tài kia đánh lên tinh thần, lập tức chạy lên trên lôi đài xem xét sinh tử của trung niên nhân kia.
Trọng tài kia rất nhanh kinh hô:
- Vương Thần chết, Lăng Tiếu thắng, mời vị kế tiếp Lưu Đại Hổ thượng tràng!
Lúc này bên tràng nhất thời một phiến hoa lạp!
- Làm sao có thể, Vương Thần ngay cả một chiêu cũng không đỡ được mà chết!
- Nghe nói Vương Thần đã chuẩn bị trùng kích thực lực trung cấp Thánh Hoàng rồi, hắn nhiều lần thượng đài chưa từng có một bại, cư nhiên ngay cả một chiêu của đối phương cũng không gánh được, chẳng lẽ tiện dân kia thực sự rất mạnh, ta vì cái gì không cảm nhận được khí tức của hắn đây?
- Nghĩ đến người không nên xem bề ngoài, hiện tại có trò vui xem rồi.
- Có lẽ Vương Thần nhất thời khinh thường, bị đạp đến tử huyệt mới chết, nếu là tiện dân này có thể liên tục qua năm quan, ta mới tin hắn có chút bản lĩnh.
Lưu Đại Hổ nhìn đến tướng mạo cực kỳ thật thà, thân mang một bộ da hổ giống như là liệp hộ ở trong núi, mang theo nụ cười ngây ngốc, cho người ta một loại cảm giác không thể hại người.
- Vị công tử này hữu lễ!
Lưu Đại Hổ cư nhiên hướng Lăng Tiếu vấn an nói.
Lòng cảnh giác của Lăng Tiếu giảm xuống vài phần, ở trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ người này là kẻ ngốc sao?
Chỉ là lúc hắn khẽ buông lỏng, một đạo tiếng hổ khiếu vang lên.
Lưu Đại Hổ giống như là mãnh hổ ra khỏi lồng giam, khí thế trở nên vô cùng hung hãn, chỉ thấy một đầu hổ ảnh ở bên cạnh hắn hiện ra, đặc biệt lộ ra uy phong oai nghiêm.
Thân thể của hắn vọt ra ngoài, tốc độ nhanh như thiểm điện, hổ quyền không chút lưu tình hướng về phía đầu của Lăng Tiếu mà đập tới.
Biến hóa của Lưu Đại Hổ chỉ ở trong điện quang hỏa thạch, khiến cho người nào cũng không nghĩ tới hắn lại sẽ hung mãnh như thế, hình dạng không muốn hại người mới vừa rồi kia đã biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó là sát ý nồng đậm.
Lăng Tiếu cũng là bị sợ hãi mà kêu to một tiếng, may là tốc độ phản ứng của hắn còn mau, ở lúc quyền đầu đánh vào trên đồng, tại chỗ để lại một đạo tàn ảnh, chân thân đã lướt đi chỗ khác.
Lưu Đại Hổ đối với việc Lăng Tiếu có thể tránh thoát cũng không thèm để ý, trong ánh mắt toát ra vẻ tàn nhẫn hãi nhân, hổ quyền mang theo tất cả lực lượng của hắn liên tục oanh hướng Lăng Tiếu.
Trên Đấu Ngục tràng tựa hồ nhiều thêm vài đầu hổ vương không ngừng gầm thét quá mức có tính thưởng thức.
Người ở bên tràng càng không ngừng la lên, không khí lần nữa lên cao.
Lăng Tiếu liên tục né tránh mấy lần, trên khuôn mặt lướt qua cười lạnh:
- Giả trư ăn thịt cọp, bổn cung cũng vậy thôi!
Lăng Tiếu rốt cuộc dừng né tránh, đối với hổ quyền của Lưu Đại Hổ cũng đánh ra một quyền hung mãnh.
Lưu Đại Hổ đang muốn vì có thể cứng đối cứng với Lăng Tiếu mà cao hứng, hắn cảm thấy dựa vào thực lực của hắn muốn oanh sát tiểu tử này thì dễ dàng.
Không ngờ vừa mới tiếp xúc đến quyền đầu của Lăng Tiếu, một cỗ lực lượng đáng sợ trong nháy mắt tồi hủy hai tay của hắn, cảm giác đau đớn kia cơ hồ muốn để hắn ngất đi.
Đang ở lúc thân thể của hắn bay ra ngoài, một cỗ băng hàn chi ý trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi, từ giữa hai tay bị đoạn kia nhanh chóng tiến vào trong tạng phủ của hắn trắng trợn tiến hành phá hoại.
Lúc Lưu Đại Hổ đập trên mặt đất đã bị đông lạnh thành một khối cự băng, vẻ mặt kinh hãi kia còn cứng ngắc ở đó, đặc biệt lộ ra vẻ quỷ dị.
Thiên Sương quyền, là quyền pháp mà Lăng Tiếu rất ít dùng, nhưng mà uy lực của nó lại không thua kém Bài Vân chưởng cùng Phong Thần thối.
Hiện tại Lăng Tiếu không muốn đem lá bài tẩy đánh ra quá nhanh, cho nên mới đem nó thi triển ra, dựa vào chiến lực hôm nay của hắn, uy lực của Thiên Sương quyền tự nhiên cũng theo đó mà bạo trướng rồi.
Lưu Đại Hổ cũng bất quá là đê cấp Thánh Hoàng đỉnh phong, hổ quyền của hắn cho dù có thể uy hiếp trung cấp Thánh Hoàng bình thường, nhưng đối với Lăng Tiếu mà nói vẫn không chịu nổi một kích.
Lưu Đại Hổ trực tiếp bị một quyền chấn nát hai tay, lại bị Băng Sương ám kình phá hoại tạng phủ không có khả năng xoay chuyển trời đất trực tiếp bị đông lạnh chết đi.
Lăng Tiếu liên tục hai tràng đều là một chiêu giết địch, lập tức dẫn đến tiếng nhiệt liệt hoan hô của người xem.
Lăng Tiếu biết những tiếng hoan hô này chỉ là nhân gia đem hắn là dã thú khốn đấu, cảm thấy có thể xem hay mà hoan hô.
Tiếp theo cái đối thủ thứ ba thượng tràng, mà người này cũng đạt tới tu vi trung cấp Thánh Hoàng.
Chỉ là người này cũng không ngoại lệ, ở trên tay Lăng Tiếu chỉ bất quá một chiêu liền chết rồi.
Nếu như nói một hai người mà bị một chiêu của Lăng Tiếu giết chết, chứng tỏ hai người kia có thực lực không tốt.
Nhưng mà sau đó liên tục năm người đều là bị Lăng Tiếu một chiêu đánh chết, đây liền khiến cho người khác phải trọng thị rồi.
Bởi vì trong năm người này nhưng là có ba tên là tồn tại đồng giai với Lăng Tiếu.
- Tiện dân thật lợi hại, khó trách lúc đó Lưu Hắc Đạt vừa mới đi qua không bao lâu liền bị nhân gia bắt giữ rồi, lúc này thực sự là kiếm được bảo vật rồi.
Thiết Lang ở bên tràng hưng phấn mà tự nói.
- Thống Lĩnh vì sao nói ra lời ấy? Hắn hiện tại biểu hiện dù không tệ, nhưng mà chớ quên lợi hại còn ở phía sau nha.
Liễu Kim Hỉ nhắc nhở.
- Người này cư nhiên có chút ít bản lĩnh, có thể hướng vào trong cung tiến cử làm ngoại môn đệ tử, dựa vào bản lĩnh của hắn chỉ sợ không lâu có thể trở thành đẹ tử nội môn, nếu như được trưởng lão nào đó coi trọng trở thành chân truyền đệ tử, ngày sau hắn nói không chừng sẽ cảm ơn bổn thành chủ, đến lúc đó muốn điều trở về trong cung làm nội môn trưởng lão nghĩ đến không phải là vấn đề!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.