Chương trước
Chương sau
Người ở nơi này đều biết Lăng Tiếu bất phàm, nhưng nữ tử luôn im lặng đứng bên cạnh hắn không ngờ cũng có tu vi huyền đế, điều này làm bọn họ khiếp sợ.
- Đúng rồi, Lăng Tiếu còn là luyện dược sư thất phẩm, vì sao lại quên mất việc này!
Lúc này mọi người chợt nhớ một thân phận khác của Lăng Tiếu, người ta muốn tạo ra siêu cấp cao thủ tựa hồ không có việc gì khó.
Đông Phương mỗ mỗ ngồi trên thượng vị không mở mắt, nhưng trong lòng nhủ thầm:
- Tiểu tử kia cũng có vài phần khí khái, nhưng không biết là kẻ hữu dũng vô mưu hoặc là có chỗ dựa nào khác đâu.
- Muốn ở trong này động thủ sao? Ngươi đang khinh nhờn trọng địa của Đông Phương gia!
Một huyền đế cao giai của Đông Phương gia đứng lên quát.
Nếu quả thật muốn động thủ tại đây, nói không chừng Đông Phương gia sẽ đem Lăng Tiếu chém giết.
- Thượng Quan huynh, cho ngươi một cơ hội, ba người các ngươi cùng nhau tiến lên, nếu có thể đánh bại ta, hôm nay ta sẽ không tiếp tục dây dưa, nếu các ngươi chiến bại, việc hôn ước này hủy bỏ đi!
Lăng Tiếu thoáng do dự, nhìn qua Thượng Quan Vân nói.
- Lời này thật sự?
Thượng Quan Vân hỏi.
Đứng bên cạnh hắn là hai huyền đế trung giai, mà Lăng Tiếu chỉ là đê giai, tuy có bổn sự vượt cấp chiến đấu, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ bại, huống hồ hắn đã muốn thăm dò thân thủ của Lăng Tiếu.
- Tuyệt đối là thật, hơn nữa lấy hạn định mười chiêu phân thắng bại thế nào?
Lăng Tiếu thập phần khẳng định nói.
- Cuồng vọng!
Một huyền đế Thượng Quan gia không nhịn được quát lên.
- Nếu Lăng cung chủ tự tin như vậy, chúng ta thành toàn ngươi, nếu chúng ta thua việc này chấm dứt!
Một huyền đế khác nói.
Lăng Tiếu thật tự đại, nếu nói hắn lấy một địch ba có lẽ họ còn lo lắng một chút, bởi vì chiến lực Lăng Tiếu quá kinh khủng, nhưng hiện tại hắn nói trong mười chiêu đánh bại bọn họ, đây không thể nghi ngờ chính là sự khiêu khích.
Thượng Quan Vân không do dự nói:
- Mời Đông Phương thúc thúc an bài sân đấu cho chúng tôi đi, việc này chúng ta đáp ứng!
Đông Phương Quân nhìn thoáng qua Đông Phương mỗ mỗ, sau đó gật đầu nói:
- Được, các ngươi đã có biện pháp giải quyết, không làm tổn thương hòa khí, vậy không còn gì tốt hơn.
Lúc này Đông Phương Tinh cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời nội tâm lo lắng thay Lăng Tiếu.
- Ngươi nhất định sẽ thắng phải không?
Đông Phương Tinh nhìn Lăng Tiếu hỏi.
- Yên tâm đi, Đông Phương tiểu thư, ta sẽ không đem nàng thua cho người khác.
Lăng Tiếu lộ nụ cười thật tự tin đáp.
- Chán ghét, còn gọi người ta là Đông Phương tiểu thư!
Đông Phương Tinh thẹn thùng trách cứ.
Lăng Tiếu cười nói:
- Ha ha, vậy ta gọi Tinh Tinh? Tiểu Tinh? Hay là Tinh muội đây?

Cuộc chiến giữa huyền đế sinh ra lực phá hoại không phải võ giả bình thường có thể tưởng tượng.
Vì vậy Đông Phương gia an bài một khu núi hoang thuộc quản hạt của họ để bốn người giao chiến.
Chung quanh nơi này chừng vạn dặm không một bóng người, ngược lại có không ít dấu vết chiến đấu, bởi vậy có thể thấy được là nơi Đông Phương gia dùng làm chiến trường.
Đông Phương Quân mang theo hơn mười trưởng lão đạt tới huyền đế cấp đến xem cuộc chiến, Đông Phương mỗ mỗ không cần đích thân đi qua.
- Các ngươi chiến đấu ở nơi này đi! Nhưng tốt nhất đừng làm tai nạn chết người, nếu không Đông Phương gia cũng không biết làm sao trả lời với hai nhà các ngươi!
Đông Phương Quân nói.
- Yên tâm đi, Đông Phương gia chủ, chúng tôi sẽ biết đúng mực, nhưng chỉ sợ Lăng cung chủ phải nếm một ít khổ sở.
Một huyền đế Thượng Quan gia nói.
- Không sai, trận chiến này do chúng ta ra tay thì tốt hơn, tiểu Vân ngươi ở một bên xem đi!
Một huyền đế khác nói.
Thượng Quan Vân đáp:
- Không, ta đã sớm muốn biết chiến lực của Lăng cung chủ, hiện giờ có cơ hội tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Hai huyền đế thoáng do dự, cuối cùng đáp ứng.
- Đến đây đi, trong mười chiêu chiến bại các vị!
Lăng Tiếu bay lên không trung nói, khí thế bá đạo tản ra, rất có uy thế liếc nhìn thiên hạ.
- Khẩu khí thật lớn, ta tới trước!
Một huyền đế nháy mắt bay tới trên đầu Lăng Tiếu, đôi tay hiện ra một cặp thiết trảo, lóe ra hàn mang, mang theo xu thế phá núi lấp biển hướng đầu Lăng Tiếu hung hăng chộp tới.
Lăng Tiếu cười nhạt, lưu lại đạo tàn ảnh tại chỗ, thân thể đã tránh sang một bên.
Huyền đế kia tựa hồ biết được không thể thương tổn Lăng Tiếu, thân hình xoay tròn trên không trung quát to:
- Bách Trảo Liệt Thạch!
Mấy trăm cự trảo hướng Lăng Tiếu chộp tới.
Cùng lúc đó huyền đế còn lại cũng phóng ra.
Thân hình hắn như hóa thành cự thạch vung ra một quyền hướng sau lưng Lăng Tiếu đánh tới.
Thượng Quan Vân chưa động, thần sắc lãnh tuấn khiến gương mặt xinh đẹp hiện lên vài phần cảm giác yêu dị.
- Tới hay lắm!
Lăng Tiếu quát to một tiếng, khí thế xông lên tận trời, kim quyền hướng thẳng hoàng trảo cùng thạch quyền đánh qua.
Oanh long!
Lực va chạm cường đại khiến không gian không ngừng chao đảo lên.
Tê thiên liệt địa!
Loạn thạch cuồng oanh!
Trên bầu trời có thật nhiều hoàng trảo chớp động, lại có vô số vẫn thạch nện xuống, đem Lăng Tiếu bao phủ bên trong.
Hai huyền đế trung giai của Thượng Quan gia cũng không phải nhân vật bình thường, chiến lực trong đồng cấp tuyệt đối là trên thượng tầng.
Hai người là võ giả chuyên tu luyện thổ hệ, hơn nữa tựa hồ am hiểu thuật hợp kích.
Công kích của bọn họ liên miên không dứt, bàng bạc đại thế, đem không khí trên bầu trời tản mát chân không.
Người đang xem cuộc chiến phải vận khí hộ kình đem năng lượng tán phát ngăn cách, hơn nữa lui ra mấy ngàn thước tránh bị lan đến.
Lăng Tiếu chỉ nói dùng mười chiêu đánh bại ba người Thượng Quan gia, nhưng đối phương không quy định phải dùng bao nhiêu chiêu đánh bại hắn.
Cho nên hai người mới liều lĩnh công kích Lăng Tiếu.
Bọn hắn đã sớm biết thần uy của Lăng Tiếu, đương nhiên sẽ không lơ đễnh tạo thành sơ hở.
Quanh thân Lăng Tiếu nổi lên kim sắc long lân, hắn khống chế long khí không toàn diện bùng nổ, hắn cũng không muốn người khác chứng kiến bộ dạng bán long nhân của hắn.
Long lân chiến giáp có thể so sánh với thánh khí phòng ngự, cơ hồ miễn dịch với chiêu thức của huyền đế, công kích của hai người Thượng Quan gia khó thể thương tổn được thân thể hắn.
Lăng Tiếu vung tay đánh ra kim sắc long quyền đem cự trảo cùng thạch quyền oanh thành dập nát.
- Cảm giác thật vui sướng, nhưng mà…các ngươi vẫn quá yếu!
Lăng Tiếu liếm liếm môi, tốc độ vô song chỉ lưu lại tàn ảnh trên bầu trời.
Hai huyền đế Thượng Quan gia nhất thời mất đi mục tiêu.
Ngay sau đó Lăng Tiếu đã xuất hiện sau lưng một người, người kia lập tức sinh cảm ứng đang định né tránh…
Đáng tiếc vô số kim quyền đã hướng đầu của hắn tạp xuống.
Phanh phanh!
Người nọ nhất thời bị Lăng Tiếu oanh rơi xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Người còn lại suy diễn ra đại phương thế giới, mấy trăm ngàn cự thạch lăng không xuất hiện.
Mỗi cự thạch mang theo lực lượng trầm trọng vạn quân, mỗi kích đều có thể phá hủy một ngọn núi cao, nhiều cự thạch như vậy hoàn toàn có thể hủy diệt cả một dãy núi.
Thật nhiều cự thạch theo sự khống chế của huyền đế vây kín cả không gian, đồng thời oanh tạp về phía Lăng Tiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.