Chương trước
Chương sau
- Nhanh kéo nó vào thức hải!
Lăng Tiếu nhìn Lục Ông quát to lên.
Một khi Huyết Ma Linh Thụ tiến vào thức hải của Lăng Tiếu, Lăng Tiếu có thể tùy tiện thu thập nó.
Đương nhiên Lục Ông hiểu rõ ý đồ của Lăng Tiếu, lập tức kéo Huyết Ma Linh Thụ vào thức hải.
Lăng Tiếu cũng chẳng quảng nhiều, Kim Long Thương trong tay nghênh tiếp Ma Tử.
Nhưng mà do vội vàng cho nên bị lực lượng của Ma Tử chấn lui ra xa.
Ma Tử giống như nhập ma, vô số đại đao không ngừng chém qua Lăng Tiếu.
- Ta cũng không tin không phá được phòng ngự của ngươi!
Ma Tử dùng mười hai thành công lực, càng không ngừng chém xuống, từng đạo hào quang xé rách hư không, không khí cũng bị chém đứt.
Nếu như là Địa Hoàng đỉnh phong hoặc bán tôn, Thiên Tôn cấp thấp lọt vào thế công của Ma Tử chắc chắn sẽ bị đánh thành cặn bã.
Thế nhưng mà Lăng Tiếu tốc độ không kém, lấy lần chớp động đã né qua công kích của Ma Tử, tinh thần lực lao ra ngoài.
Lúc này Ma Tử không có Huyết Ma Linh Thụ thủ hộ, thức hải bị Lăng Tiếu oanh long trời lỡ đất, hắn kêu thảm thiết sau đó từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.
Lăng Tiếu nhanh chóng tiến lên trảm sát và thu không gian giới của tên này, sau đó hắn hỏa thiêu hai thi thể kẻ địch và chạy đi thật xa.
Lăng Tiếu rời đi không bao lâu, một đạo nhân ảnh đã lao tới nơi này.
Người bay tới chính Linh Vũ Các Vũ Bất Phàm.
- Chiến đấu vừa rồi đã diễn ra ở đây, trong không khí còn có mùi máu tươi.
Vũ Bất Phàm dừng lại tại chỗ đám người Lăng Tiếu vừa chiến đấu.
Hắn mở cảm ứng dò xét nhưng không có phát hiện nhân loại nào.
- Khá lắm, chắc hẳn đã tiềm ẩn chạy đi, thật sự đáng tiếc không thể chiến đấu với người này, hy vọng lần sau gặp gỡ ngươi là lúc đã đột phá Thiên Tôn, Vũ Bất Phàm ta nhất định chiến thắng ngươi.
Vũ Bất Phàm thất vọng nói.
Khí thế của hắn hiện tại đã là Thiên Tôn trung cấp.
Yêu nghiệt của đại thế lực quả nhiên bất phàm, trực tiếp ngộ ra đạo của mình xong, lực lượng trong người bộc phát lại nhảy qua hai giai.
Thiên Tôn trung cấp không quá ba mươi tuổi, Vũ Bất Phàm hắn tuyệt đối là thiên tài tuyệt đỉnh của trung vực.
Vũ Bất Phàm vừa rời đi thì người Phong gia lại xuất hiện ở nơi này.
- Xem ra Lăng huynh đã đào thoát thành công!
Phong Vô Ảnh uống một ngụm.
Cát Vũ Hân biết rõ bổn sự của Lăng Tiếu, cũng không có quá nhiều cảm giác, cùng mọi người quay về.
Gần Minh Ngộ Trì, Cổ Hình gom Cổ Tiểu Hà và ba tên Địa Hoàng đỉnh phong của Cổ gia lại một chỗ.
- Bái kiến ngũ thái gia gia ( Thái Thượng trưởng lão )!
Bốn người cúi chào.
Cổ Hình ứng một tiếng, tiếp theo mới quở trách:
- Các ngươi đã làm mất mặt Cổ gia mà, không tiến vào top mười, tức chết lão phu mà.
Bốn người chỉ cúi đầu không dám lên tiếng, bọn họ bản thân là đại thế lực nhưng không thể đoạt được danh hiệu sát hoàng, nhưng mà nhìn thấy vài nhà cũng là đại thế lực nhưng không tiến vào top mười, trong nội tâm cũng cảm thấy không khó chịu bao nhiêu.
Một người yếu ớt nói:
- Thái Thượng trưởng lão, Lục, Bộ, Cố ba nhà không có ai tiến vào top mời, hơn nữa Vũ Phi sư đệ còn bài danh cao hơn người của ba nhà này.
Thần sắc Cổ Hình phát lạnh, hắn tức giận mắng:
- Đầu óc của ngươi bị cửa kẹp rồi sao, bọn họ không tiến vào top mười là chuyện của bọn họ, các ngươi không tiến vào chính là do các ngươi bình thường tu luyện không đủ, bị người khác đè đầu bước qua, đợi sau khi trở về ngươi bế quan cho ta, không đạt Thiên Tôn đừng mong bước ra ngoài.
Tên Địa Hoàng đỉnh phong này biến thành khổ sở, không dám lên tiếng.
- Ba người các ngươi đi đi, ta có việc nói với tiểu Hà nói.
Cổ Hình quát một tiếng, ánh mắt nhìn lên người Cổ Tiểu Hà và nói
- Ngươi nói lại vì sao bị mất Kim Long Thương cho ta nghe.
Cổ Tiểu Hà có chút khẩn trương ứng một tiếng, tiếp theo lại nói chuyện xảy ra trong động ở Chiến Loạn Uyên.
Nghĩ tới cảnh Lăng Tiếu cứu mình, trong nội tâm Cổ Tiểu Hà rất thỏa mãn và mâu thuẫn.
- Xem ra Lăng Tiếu này lúc ban đầu đã đánh chủ ý lên Kim Long Thương rồi, bằng không hắn sẽ không vô duyên vô cớ tới gần ngươi.
Cổ Hình nghe xong đã có kết luận.
- Cái gì... Thật sự là như vậy sao?
Cổ Tiểu Hà lúc này kinh hô lên.
- Bằng không vì sao hắn ba lần bốn lượt cứu các ngươi như vậy, nếu không có mục đích ai mà thèm không quan tâm tới mạng của mình đi cứu người khác, ngươi còn nhỏ không biết nhân tính hiểm ác.
Cổ Hình cũng không có quá mức chỉ trích Cổ Tiểu Hà, ngừng lại và nói:
- Nhưng mà sơn động các ngươi vào chắc chắn là sơn động tổ tiên đi qua, Kim Long Thương đúng là lấy ra từ trong đó, mà Lăng Tiếu biết rõ bên trong có kỳ ngộ, bằng không tuyệt không thể nhận chủ Kim Long Thương, thật sự là đáng tiếc...
Cổ Tiểu Hà lúc này hoàn toàn không nghe lời đằng sau của Cổ Hình, tâm tình của nàng hoảng loạn, lúc đầu nàng cho rằng Lăng Tiếu cứu mình là do mình xinh đẹp, vừa ý nàng mới cứu nàng vài lần, bây giờ nghe Cổ Hình phân tích cũng hiểu được rất chính xác, cảm giác bị lừa khó chịu khiến nàng như nhỏ máu, hận ý trùng thiên dâng trào.
- Lăng Tiếu, ta muốn giết ngươi!
Cổ Tiểu Hà lúc này bộc phát thực lực bán tôn, nàng ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, tiếp theo chuẩn bị bay đi theo hướng Lăng Tiếu rời đi.
- Si Nhi tỉnh lại cho ta!
Cổ Hình ánh mắt nhìn qua, khí thế Đế giai đè Cổ Tiểu Hà xuống.
Thân hình Cổ Tiểu Hà bị cấm cố, trên khuôn mặt vẫn thống khổ, nhưng mà trong mắt của nàng vẫn đầy hận ý.
- Không tốt... Khí tức của Vũ Phi biến mất?
Cổ Hình nhìn qua hướng Lăng Tiếu rời đi và ánh mắt biến hóa, sau đó kéo Cổ Tiểu Hà bay nhanh qua đó.
Lăng Tiếu xuất hiện trong thức hải, hắn nhìn qua hai gốc cây đang uốn éo dây dưa với nhau, trên gương mặt hiện ra hận ý.
Hắn bốn trí thiên hỏa ở bốn hướng, một khi chạm vào bình chướng thì gốc cây sẽ bị thiên hỏa thiêu hủy, cho nên hai gốc cây này rất có chừng mừng không có va chạm với bình chướng chung quanh, miễn cho bị đau đớn.
Thực lực của Lục Ông còn mạnh hơn so với Huyết Ma Linh Thụ, nhưng mà tinh nguyên của nó còn chưa khôi phục, căn bản không có năng lực hoàn toàn chế trụ Huyết Ma Linh Thụ.
Nó không thể không lên tiếng xin Lăng Tiếu giúp đỡ.
- Tiểu hữu ngươi dùng thiên hỏa thiêu nó, nó bị thiên hỏa giày vò thì lão phu sẽ chế trụ nó.
- Huyết Ma Linh Thụ đại kinh nói.
- Không... Không muốn ah, nhân loại, nếu ngươi bỏ qua cho ta, ta có thể cho ngươi huyết tinh khôn cùng, trường tồn vạn đời.
- Trường tồn vạn đời, nghe rất không tệ nha!
Con mắt Lăng Tiếu sáng ngời lẩm bẩm.
Lục Ông gấp, nó làm sao không biết rõ Lăng Tiếu là gia hỏa thấy lợi tối mắt, nếu hắn bị Huyết Ma Linh Thụ hấp dẫn, vậy nói không chừng còn bị Lăng Tiếu chế trụ đấy.
- Tiểu hữu, không phải ngươi muốn nửa viên Bất Tử chi tâm sao?
Lục Ông vội vàng lên tiếng.
Lăng Tiếu vuốt gò má, nói:
- Cũng đúng, ta còn phải lấy một nửa Bất Tử chi tâm của ngươi cứu người đấy! Xem ra vẫn không thể bỏ qua Huyết Ma Linh Thụ rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.