Chương trước
Chương sau
- Đồ hèn hạ, dám đánh lén lão đại của ta, ta diệt ngươi!
Diệp Vân Phong nén giận một kích không thua gì Thiên Tôn giai.
Ma Tử cũng không có tránh né, hắn hoành đao lên dễ dàng ngăn cản một kích của Diệp Vân Phong.
Lúc này một đầu thương màu vàng đâm thẳng vào bụng của Ma Tử, đầu thương chưa tới nhưng khí kình bén nhọn đã khiến Ma Tử cảm thấy kiêng kị.
Đinh!
Lúc này tấm chắn màu đen trong tay Ma Tử đưa qua đón đỡ thương.
Tiếng đàn vang lên liên tục, mũi kiếm đột kích vô tình!
Phía trên có thương ảnh bao vây, Ma Tử cảm thấy lo lắng!
Nhưng mà ba mặt vây giết còn không tới mức giết hắn được hắn.
Ma Tử quát một tiếng, khí thế toàn thân bộc phát và bay lên cao, thoát khỏi kết quả bị vây công.
- Tiểu tạp chủng, hôm nay tạm tha ngươi một mạng, đợi sau khi ra khỏi Chiến Loạn Uyên thì ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Ma Tử biết rõ muốn giết Lăng Tiếu trở nên khó khăn rất nhiều, mà chung quanh có không ít Địa Hoàng nhìn chằm chằm, hắn không có cưỡng ép đánh chết Lăng Tiếu, hắn thả cuồng ngôn xong là rời đi.
- Cứ như vậy muốn đi? Ngươi quá coi thường Lăng Tiếu ta!
Đạt được giảm xóc Lăng Tiếu cười lạnh, một ngón tay điểm qua Ma Tử đang chạy trốn.
Độc Tôn Quy Nguyên Khí -- Đoạn Ngọc Phân Kim Chỉ!
XÍU...UU!!
Một chỉ mang năm màu mang theo năng lượng còn thừa của Lăng Tiếu bắn thẳng qua Ma Tử.
Năng lượng một kích này không thua gì Thiên Tôn cấp thấp.
Đám Địa Hoàng khác nhìn thấy Lăng Tiếu còn chiến lực bực này, bọn họ không dám tưởng tượng.
Nhưng mà bọn họ không biết Lăng Tiếu toàn lực dung Đoạn Ngọc Phân Kim Chỉ uy lực còn vượt qua một chỉ này gấp mấy lần chắc chấn kinh hơn nhiều.
Ót của Ma Tử có gió, đã phát giác nguy cơ đánh úp lại, hắn không chút do dự đưa tấm chắn lên đỡ.
Ầm ầm!
Lực trùng kích cường đại đánh vào, tấm chấn ngăn cản đượ nhưng mà Ma Tử lại bị đánh bay ra xa mười mét.
- Rất tốt, Lăng Tiếu, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, chờ ra khỏi Chiến Loạn Uyên ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!
Ma Tử hét lớn một tiếng, tăng tốc độ bay xa ngàn mét, cuối cùng biến mât ở chân trời.
Chung quanh có không ít Địa Hoàng tham lam thấy Ma Tử bị bức lui, tham niệm bị áp chế, không có dám ra tay với Lăng Tiếu, nhưng mà Viên Chiến Thiên biến thành mục tiêu của bọn họ.
Ý thức của Lăng Tiếu cũng phát hiện tham niệm của đám người này, muốn tới bên cạnh Viên Chiến Thiên tăng thêm uy thế.
Ai biết Viên Chiến Thiên đứng lên lần nữa, hắn cầm kim côn, đôi mắt đỏ tươi nhì qua đám người bốn phía, cuối cùng nhìn Lăng Tiếu nói.
- Lăng Tiếu... Lần sau ta nhất định phải đả bại ngươi!
HẮn bỏ đi, hắn kéo thân thể bị thương bay ra xa.
Tốc độ của hắn giảm đi rất nhiều, nhưng mà hắn vẫn đang kiên trì muốn rời khỏi, cũng không biết hắn dùng khí hơn người hay có biện pháp thoát thân.
Lăng Tiếu có thể cảm nhận được cao ngạo của Viên Chiến Thiên, do dự một chút vẫn không có khuyên bảo, chỉ lớn tiếng ứng một câu.
- Viên huynh bảo trọng, hy vọng lần sau ngươi không làm ta thất vọng.
Quả nhiên khi Viên Chiến Thiên rời đi có không ít Địa Hoàng bay theo, rất hiển nhiên bọn chúng muốn ăn cướp.
- Lăng Tiếu, ngươi không sao chớ?
Cổ Tiểu Hà lặng lẽ đi tới bên cạnh Lăng Tiếu nhỏ giọng hỏi thăm, trong đôi mắt đầy ý quan tâm.
Lăng Tiếu không thích ứng với vẻ quan tâm của Cổ Tiểu Hà như vậy, lúc này nhẹ lắc đầu đáp:
- Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!
Cổ Tiểu Hà còn muốn nói điều gì thf Diệp Vân Phong cùng Cốc Kiều Kiều đồng thời hạ xuống bên cạnh Lăng Tiếu.
- Lão đại ngươi mau ngồi xuống khôi phục đi, ta hộ pháp cho ngươi!
Diệp Vân Phong tay cầm bán giai thánh khí kim thương mà Lăng Tiếu ban cho hắn, uy phong lẫm lẫm hộ pháp cho Lăng Tiếu.
- Không cần phải gấp!
Lăng Tiếu nhẹ khoát khoát tay, sau đó nhìn qua Cát Bối Hân ôm đàn, vẫy tay nói
- Hân nhi tới đây!
Trên mặt Cát Bối Hân vui vẻ, thân pháp cực kỳ nhẹ nhàng tới bên người Lăng Tiếu, ánh mắt của nàng vô tình đảo qua Cổ Tiểu Hà cùng Cốc Kiều Kiều, xem ra dường như có chút ghen ghét, nhưng mà tính tình của nàng không tranh giành cho nên không nói ra.
- Tiếu, ngươi không sao chớ?
Cát Bối Hân kéo tay Lăng Tiếu hỏi.
Lăng Tiếu khẽ vuốt mũi Cát Bối Hân và cười nói:
- Không có việc gì, chút vết thương nhỏ này không làm khó phu quân được đâu.
Hắn hiện tại vừa nói xong thì thương thế ngoài da cũng dần dần khép lại.
- Cái này... Ta lưu lại bên cạnh ngươi nhé?
Cát Bối Hân mang theo vài phần cầu khẩn nói.
Nàng biết rõ Lăng Tiếu còn có nhiều chuyện muốn làm, cho nên cũng biết không nên quá dính Lăng Tiếu, nhưng mà hiện tại cách lúc ra ngoài còn ba ngày mà thôi, nàng muốn có thời gian ở bên người Lăng Tiếu.
- Đương nhiên tốt, mấy ngày nay ngươi ở bên canh ta đi, dù sao rất lâu không có nghe ngươi đàn, rất hoài niệm đấy!
Lăng Tiếu thương tiếc đáp.
- Vậy thì quá tốt!
Cát Bối Hân hoan hô.
Cổ Tiểu Hà ở bên cạnh nhìn qua Lăng Tiếu cùng Cát Bối Hân thân mật như thế, trong nội tâm có vị chua.
- Lăng huynh chiến lực đúng là phi phàm!
Lúc này Cổ Vũ Phi đã đi tới bên cạnh Lăng Tiếu khách khí nói ra, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vò Kim Long Thương của Lăng Tiếu.
- Cổ huynh quá khen!
Lăng Tiếu cười nhạt gật đầu đáp, hắn mơ hồ đoán ra ý đồ của Cổ Vũ Phi đến.
Kim Long Thương là thánh khí đỉnh phong, nhưng cũng không phải ai cũng có thể dùng nó, chỉ có tu luyện Cổ Hoàng Thần Công, ẩn chứa Kim tộc hoàng khí hoặc long huyết mới có thể kích hoạt long linh chiến đấu.
Trước đây Cổ Tiểu Hà mặc dù có thể vận dụng Kim Long Thương, nhưng mà long huyết của nàng quá mỏng manh, chỉ có thể kích hoạt Kim Long Thương uy lực có hạn, nhưng không cách nào phát huy uy lực chân chính của nó, chớ nói chi là khiến cho Kim Long Thương nhận chủ.
Hôm nay Kim Long Thương đã vào tay Lăng Tiếu, mà Lăng Tiếu lại hấp thu huyết tinh của Chiến Vương gia, muốn Kim Long Thương nhận chủ là chuyện dễ dàng.
Có thể nói Kim Long Thương đã thuộc về Lăng Tiếu, trừ phi Lăng Tiếu chết, bằng không những người khác đừng mong vận dụng chút uy năng nào của nó.
Đồ đã tới tay thì Lăng Tiếu có khả năng trả sao?
- Trước đây được Lăng huynh cứu ta và xá muội một mạng, Cổ mỗ vô cùng cảm kích, ngày sau Lăng huynh có cần thì nói Cổ Vũ Phi một lời.
Cổ Vũ Phi nhắc tới chuyện cmr kích, nhưng mà lời của hắn lại có nhiều ý.
Quả nhiên hắn lại nói:
- Kim Long Thương trong tay Lăng huynh chính là đồ xá muội đánh rơi ngày ấy, Lăng huynh hiện tại cũng nên trả lại cho xá muội, Cổ mỗ rất cảm tạ.
Cổ Vũ Phi nói lời này ý rõ ràng, cũng không hỏi Lăng Tiếu có nguyện ý trả hay không, Kim Long Thương chính là của tiểu muội hắn, bảo Lăng Tiếu hiện tại phải đem Kim Long Thương lập tức trả lại, trong giọng nói đầy kiên định, xem bộ dáng Lăng Tiếu phải giao Kim Long Thương, bằng không... Có khả năng lập tức trở mặt.
- Đại ca...
Cổ Tiểu Hà lúc này tức giận kêu lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.