Chương trước
Chương sau
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phá chuyện tốt của ta!
Tàn hồn kêu lên.
- Không chỉ phá chuyện tốt của ngươi, bản thiếu gia còn muốn ngươi hồn phi phách tán đấy!
Lăng Tiếu ứng một tiếng, công kích vào tàn hồn.
Linh hồn chi lực giao chiến chỉ nhìn linh hồn mạnh yếu, Lăng Tiếu đã chiếm hết thượng phong.
Thời điểm linh hồn của tàn hồn tiêu tán, Lăng Tiếu nhìn qua Diệp Vân Phong kêu lên
- Vân Phong, ngươi tới nuốt nó đi.
- Vâng... Lão đại!
Diệp Vân Phong lúc này gây dựng hình thái bổ nhào qua tàn hồn kia.
Lăng Tiếu lui ra khỏi thức hải của Diệp Vân Phong, thần sắc trở nên tái nhợt.
- Linh hồn xuất khiếu đúng là tiêu hao mà!
Lăng Tiếu nặng nề thở dài.
Hắn mới xuất khiếu trong chốc lát đã cảm giác gân cốt lỏng ra, so với tiêu hao tinh thần lực cùng linh lực còn khủng bố hơn nhiều.
Cốc Kiều Kiều từ trên cao hạ xuống, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, giống như muốn lột sạch Lăng Tiếu ra xem.
Lăng Tiếu làm động tác ngượng ngùng.
- Ngươi không nên nhìn ra như vậy, người ta sẽ ngượng đấy.
- Khanh khách...
Cốc Kiều Kiều lúc này che miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, nhìn qua thần sắc Lăng Tiếu hiện tại và bộ dáng giết người không nương tay lúc nãy quả thực không thể tin là cùng một người.
Cốc Kiều Kiều nháy mắt mấy cái, nói:
- Vừa rồi ngươi linh hồn xuất khiếu?
Dừng một chút bổ sung một câu.
- Ngươi đừng phủ nhận, ta là Tứ phẩm Luyện dược sư, có thể cảm ứng được linh hồn của ngươi chấn động.
Lăng Tiếu sững sờ một chút, nói sang chuyện khác.
- Không nghĩ tới ngươi mỹ nhân xinh đẹp đã lf tứ phẩm Luyện dược sư, thực thất kính nha.
Trước đây lúc thi đấu nhỏ hắn thấy Cốc Kiều Kiều ra tay, thấy nàng khống chế hỏa kỹ rất thuần thục, Lăng Tiếu đã cảm thấy Cốc Kiều Kiều có khả năng là Luyện dược sư, hiện tại nàng thừa nhận thì giật mình.
- Ha ha, biết rõ bổn tiểu thư lợi hại không.
Cốc Kiều Kiều quả nhiên bị Lăng Tiếu dẫn dắt qua chủ đề khác, nghe Lăng Tiếu tán dương nàng là "Mỹ nhân" thì nội tâm rất thoải mái.
- Đương nhiên lợi hại, phù hợp làm tức phụ của tiểu đệ ta.
Lăng Tiếu cười nhạt đáp.
Thần sắc Cốc Kiều Kiều cực kỳ lúng túng, gương mặt đỏ bừng, nói:
- Ai muốn làm tức phụ của tiểu đệ ngươi chứ, hắn bây giờ còn chưa xứng với ta.
Thời điểm này ý thức Diệp Vân Phong đã thanh tỉnh, hắn nghe nói như vậy thì nội tâm không có tư vị.
- Chẳng lẽ cả đời này ngươi muốn sống dưới hào quang của lão đại sao?
Diệp Vân Phong hỏi ngược lại trong lòng.
Lăng Tiếu phát giác được Diệp Vân Phong đã khôi phục, lúc này lại nói:
- Kiều Kiều ngươi chớ xem thường tiềm lực của tiểu đệ ta, hắn hiện tại chưa tới ba mươi, sau khi rời khỏi đây không quá hai ba năm sẽ đột phá Thiên Tôn, nam nhân như vậy mà ngươi bỏ qua là tổn thất lớn đấy.,
Diệp Vân Phong nghe Lăng Tiếu nói thế thì cảm động không thôi.
- không nói cái này, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?
Cốc Kiều Kiều không muốn dây dưa ở chủ đề này, trong nội tâm nàng khó dấu thất lạc.
- Tất cả chờ Vân Phong tốt nói sau.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, lại từ trong không gian giới của Cố Minh Châu đưa cho Cốc Kiều Kiều, lấy ra một trăm viên đế đan.
- Đây là thù lao ngươi cứu Vân Phong.
Cốc Kiều Kiều khó dấu vẻ kích động, không chút khách khí thu trăm đế đan vào không gian giới.
Nàng cũng không có quan tâm không gian giới của Cố Minh Châu, nàng chính thức nhìn trúng là trăm viên đế đan, có chúng nàng tiến vào vài trăm chiến hoàng là không thành vấn đề.
Trong nháy mắt đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này Lăng Tiếu, Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong không có rời đi.
Thương thế của Diệp Vân Phong cũng khôi phục lại.
Lăng Tiếu nhìn qua Diệp Vân Phong trở nên trầm ổn hơn nhiều, hắn cảm thấy Diệp Vân Phong trải qua tôi luyện lần này có được không ít thu hoạch.
Nhưng mà khiến Lăng Tiếu cảm thấy kinh ngạc là Diệp Vân Phong sắc bén không ít, dường như có cảm giác của cường giả, đồng thời hắn nhìn qua Cốc Kiều Kiều cũng trở nên tự tin, dường như hắn đang chậm rãi biến hóa.
Lăng Tiếu càng xem càng cảm thấy thoả mãn, hắn nói thầm:
- Có lẽ liên quan tới thôn phệ tàn hồn.
Lăng Tiếu biết rõ thôn phệ linh hồn người khác sẽ đạt được trí nhớ của đối phương.
Mà Diệp Vân Phong đạt được tàn hồn bán đế, tàn hồn này khi còn sống là Đế giai hàng thật giá thật, nhân vật cấp bậc này chắc chắn có không ít truyền thừa, tin tưởng Diệp Vân Phong sau này sẽ thông thuận hơn nhiều lắm.
Lăng Tiếu mang một bộ phận đế đan giao cho Diệp Vân Phong.
Hắn tin tưởng số đế đan này đủ cho Diệp Vân Phong tiến vào top một trăm, về phần top mười thì quá khó khăn.
Nhát là Lăng Tiếu cũng phải lưu đế đan cho mình trùng kích hoàng tọa.
- Đi thôi, còn chút thời gian tìm thêm một ít đế đan!
Lăng Tiếu nói một tiếng, lập tức bay qua một phương.
Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong theo sau.
Thời gian đi ra ngoài càng gần, Lăng Tiếu dốc sức liều mạng tìm kiếm các nơi có oan hồn, nhanh chóng thu thêm đế đan.
Cốc Kiều Kiều cũng đã khiến thức một mặt khủng bố của Lăng Tiếu.
Nàng đâu nghĩ tới một người có thể vào chỗ đầy oan hồn lấy đế đan quá dễ dàng chứ?
Nàng đâu nghĩ một người có thể đi vào đống oan hồn tìm tàn hồn bán đế giết và hấp thu chứ?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài ai tim tưởng do Địa Hoàng đỉnh phong làm?
Đi theo sau, Cốc Kiều Kiều cuối cùng khộng nhịn được nhõng nhẽo đủ kiểu với Diệp Vân Phong và nghe ngóng chi tiết của Lăng Tiếu, xem có khả năng kéo Lăng Tiếu về Cốc gia hay không.
Trải qua nàng khẩn cầu nhiều lần, rốt cuộc Diệp Vân Phong vẫn khộng nhịn được để lộ Lăng Tiếu là lục phẩm Luyện dược sư.
Lúc này Cốc Kiều Kiều triệt để chấn kinh rồi.
Lục phẩm Luyện dược sư, mặc dù trung vực có không ít, thế nhưng mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ như vậy.
Nhớ ngày đó nàng tiến giai tứ phẩm Luyện dược sư đã được gia tộc vinh danh là thiên tài ngàn năm có một, hiện tại thiên tài như nàng chẳng là gì, chênh lệch quả thực quá lớn, phải biết rằng Lăng Tiếu còn nhỏ hơn nàng mười tuổi đấy.
Nàng không thể không cảm khái Lăng Tiếu biến thái, chỉ sợ Linh Vũ các hoặc hoặc Dược Môn nhìn thấy cũng phải động tâm!
Trong lúc này ba người bọn họ cũng cướp được không ít đế đan.
Bởi vì càng đến cuối cùng, cơ hồ người còn sống hoặc ít hoặc nhiều đều có đế đan, mà ăn cướp là cách thu thập nhanh nhất, chuyện này chính là tiết mục cuối cùng.
Cái gì là chiến hoàng? Cái gì là sát hoàng? Cái gì mới là đệ nhất hoàng tọa?
Chỉ có trải qua chém giết liên tục mới có được danh xưng như vậy.
Ở chỗ này nắm đấm ai lớn thì kẻ đó là đạo lý, bọn họ chẳng quản ngươi là thế lực lớn nào, chỉ có đạt được đế đan thì dù phương pháp gì bọn họ cũng làm.
Những Địa Hoàng ăn cướp đám người Lăng Tiếu chỉ có một kết cục, chính là bị ăn cướp ngược lại.
Chuyện này làm đế đan của đám người Lăng Tiếu tăng lên nhiều lắm.
Chuyện này cũng khiến Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong ngạc nhiên, hai người tiến vào top một trăm là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cốc Kiều Kiều cảm khái đi theo Lăng Tiếu không thể nghi ngờ là tốt hơn lúc đi theo Thác Bạt Nguyên nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.