Chương trước
Chương sau
Phốc!
Nhất thời thân hình Thân Mạt như viên đạn pháo bay vọt ra khỏi lôi đài.
Mọi người nhìn lên thanh niên vẫn thản nhiên đứng trên lôi đài, thần sắc đều lộ vẻ khác thường.
- Con mẹ nó, như vậy đã đem Thân Mạt đánh bại sao?
- Thân Mạt lần này sơ suất quá, không ngờ bị người đánh trúng, thật là bị bại không đáng ah!
- Còn không phải sao? Thân Mạt là hoàng cấp cao giai, tên tây bắc kia chỉ là trung giai, nếu đánh thật tình Thân Mạt đã sớm thủ tiêu hắn.
- Bại chính là bại, chỉ có thể trách Thân Mạt quá mức vọng cuồng tự đại.

- Thân huynh, đa tạ đa tạ rồi!
Lăng Tiếu hướng chỗ Thân Mạt thoáng chắp tay nói.
Thân Mạt bị rơi xuống lôi đài vẫn chưa hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hắn chợt nhảy dựng khỏi mặt đất.
- Không…không có khả năng, ta như thế nào sẽ bại đâu, đây nhất định là ảo giác, ta muốn giết tên khốn kiếp kia!
Thân Mạt không tin được kinh hô, hắn nhìn dáng tươi cười của Lăng Tiếu giống như đang hiện lên vẻ châm chọc.
Tiếp theo hắn lại liều lĩnh bay lên lôi đài, trường kiếm đâm thẳng vào Lăng Tiếu.
- Dừng tay!
Trọng tài cau mày quát to, khí thế tôn giai nháy mắt cuốn tới.
Thân hình Thân Mạt run lên, nhưng vẫn không ngừng tấn công.
- Hừ!
Trọng tài bị miệt thị, hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, một cỗ lực lượng tôn giai cường đại nháy mắt phong tỏa Thân Mạt.
Thân Mạt nháy mắt hóa thành ba đạo phân thân, có hai phân thân bị giam cầm, còn một phân thân đánh thẳng hướng Lăng Tiếu.
- Hỗn đản, ngươi muốn chết!
Uy nghiêm của trọng tài bị khiêu khích, nháy mắt đánh vỡ hai đạo phân thân, tay còn lại hướng phân thân cuối cùng oanh tới.
Nhưng đã chậm hơn nửa nhịp, chân thân của Thân Mạt đã đâm tới trước mặt Lăng Tiếu.
Người khác đều nghĩ Lăng Tiếu sẽ chống cự, nhưng động tác của hắn vượt ngoài ý liệu mọi người, làm ánh mắt toàn trường đều dại ra.
- Uy, ngươi…ngươi đã rơi xuống lôi đài, sao còn nhảy lên đòi giết ta đâu, cứu mạng ah…cứu mạng ah…
Lăng Tiếu lộ ra bộ dạng cực kỳ yếu đuối, lại xoay người bỏ chạy.
- Ah, ta muốn giết ngươi, người nhu nhược như ngươi không xứng đứng trên lôi đài này.
Thân Mạt giống như nổi điên truy theo Lăng Tiếu đánh tới.
Lúc này một thanh âm vang lên:
- Thân sư đệ dừng tay cho ta!
Đáng tiếc thanh âm kia đã muộn, trọng tài đã triển khai tiểu phương thế giới đem Thân Mạt trực tiếp oanh bay ra xa, một đạo máu tươi vẩy lên giữa không trung.
- Ai dám tiếp tục xem rẻ quy tắc luận võ phải chết!
Trọng tài lạnh lùng nói.
Lần này cuộc thi đấu Hoàng Bảng chi tranh tại thành trì nơi này tuy Lam Dương giáo chịu trách nhiệm chính, nhưng trọng tài được tuyển từ mười tám thế lực lớn đi ra giám sát, chính là vì phòng ngừa vài thế lực địa phương sẽ thiên vị tổn hại độ công chính.
Nhưng trọng tài cũng có lưu tình, không trực tiếp giết chết Thân Mạt, xem như cấp cho Lam Dương giáo chút mặt mũi, đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị giết ngay tại chỗ.
Vài đệ tử dự thi của Lam Dương giáo lập tức mang Thân Mạt đi sang một bên.
Người chung quanh nhìn Thân Mạt bị thương không ngừng thở than.
Lúc này một trung niên trầm mặt đi lên lôi đài thứ tám.
- Mau nhìn xem, đây không phải là đệ tử chân truyền đứng hàng thứ tư của Lam Dương giáo, đồng thời cũng là đệ tử lớn tuổi nhất tên Chiêm Đại Tả sao?
- Không sai, người này chính là Tả Thủ Kiếm Chiêm Đại Tả, hắn đã hơn sáu mươi tuổi, quả thật tuổi lớn nhất.
- Xem ra Thân Mạt bị bại làm các sư huynh của hắn đều không nhịn được, Lăng Tiếu yếu đuối kia chỉ sợ không còn vận khí tiếp tục nhặt được chiến tích của Thân Mạt rồi.
- Đó là đương nhiên, ngươi không thấy vừa rồi hắn còn kêu cứu mạng, thật không biết đầu óc của hắn có bệnh hay không.
- Có lẽ người ta chỉ là giả trư ăn cọp đâu.

- Chiêm Đại Tả đến khiêu chiến!
Chiêm Đại Tả hùng hổ trừng mắt nhìn Lăng Tiếu quát lớn.
Thanh niên trước mắt nhặt tiện nghi của sư đệ hắn, hắn tuyệt đối không thể buông tha, bằng không mặt mũi Lam Dương giáo phải đặt nơi nào.
Trong lòng hắn thầm mắng Thân Mạt ngàn lần, lại tự cao tự đại lãng phí cơ hội tiến giai.
Ngay khi Chiêm Đại Tả muốn ra tay, Lăng Tiếu chợt kêu lên:
- Chậm đã!
Chiêm Đại Tả nhăn mày nói:
- Muốn đầu hàng mau cút xuống cho ta!
Lăng Tiếu nhanh chóng khoát tay nói:
- Không…không phải, ta chỉ muốn nói trước một tiếng, đợi lát nữa ngươi bị ta không cẩn thận đánh rơi xuống lôi đài, không cho phép giống người nọ vừa rồi chạy theo truy sát ta, bằng không ta mặc kệ!
Chiêm Đại Tả đen mặt nói:
- Việc này ngươi có thể yên tâm, hiện tại ta sẽ giải quyết ngươi, không cho ngươi bất cứ cơ hội nào.
- Ngươi nói vô dụng.
Lăng Tiếu lườm hắn, sau đó nói với trọng tài:
- Đại nhân, ngươi cần phải giám sát hắn chặt chẽ, vạn nhất hắn bị thua không thừa nhận, ngươi nhất định phải bảo hộ cho ta ah, ta thật không thể bị hù dọa đâu!
Hắn vừa nói ra lời này, lập tức khiến người xung quanh phá lên cười to.
Trọng tài lại nhận chân gật đầu:
- Yên tâm, hắn không có đảm lượng như vậy!
Có Thân Mạt làm mẫu trước đó, trọng tài đương nhiên không quá xem trọng phẩm hạnh của Chiêm Đại Tả.
- Tốt lắm, có thể bắt đầu rồi đi?
Chiêm Đại Tả mất kiên nhẫn nói, trong lòng thầm hô:
- Ta nhất định phải dùng một chiêu đem tên đáng chết này giải quyết!
- Chậm đã!
Lăng Tiếu lại lần nữa kêu dừng.
Thần sắc Chiêm Đại Tả xanh mét nói:
- Ngươi lại thế nào?
- Không có việc gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết…ta muốn tấn công!
Lăng Tiếu kéo dài câu nói, bỗng nhiên thân hình bước nhanh tới, tàn ảnh chợt lóe.
- Ngươi nói cái gì?
Chiêm Đại Tả còn đang muốn nghe rõ, ngay sau đó liền thấy Lăng Tiếu đã công tới.
Hắn nheo mắt, tay trái đang muốn vung trường kiếm.
Đáng tiếc Lăng Tiếu không cho hắn cơ hội, mấy đạo kim quyền như cuồng phong bạo vũ hướng ngực Chiêm Đại Tả oanh qua.
Phanh phanh!
Chiêm Đại Tả chỉ cảm thấy thân hình như bị tảng đá ngàn cân đập trúng, nháy mắt bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
Nhưng hắn thanh tỉnh nhanh hơn Thân Mạt, thân hình còn chưa rơi xuống đất trường kiếm trong tay đã đâm vào mặt đất, thân hình bắn ngược trở về trên lôi đài.
- Có chút bổn sự, nhưng ngươi vẫn đi xuống cho ta đi!
Trên mặt Lăng Tiếu hiện tia cười nhạt, thức hải hình thành phù văn hướng Chiêm Đại Tả bắn qua.
Thức hải Chiêm Đại Tả cứng ngắc, thân hình đang bay nháy mắt tạm dừng.
Phanh!
Thân thể hắn không cách nào khống chế, rơi trở lại mặt đất.
Lúc này toàn bộ mọi người đều yên tĩnh trở lại, vẻ mặt vô cùng quái dị, ngay ánh mắt trọng tài cũng hiện lên vẻ khó tin!
Chiêm Đại Tả bị đánh bại đơn giản như vậy?
Lăng Tiếu cười hì hì chắp tay nhìn Chiêm Đại Tả dưới lôi đài nói:
- Khiêm nhường khiêm nhường!
Một màn đầy tính hí kịch làm đầu óc mọi người nhất thời không kịp xoay chuyển.
Trong lòng bọn họ chỉ còn lại ba chữ:
- Thật vô sỉ!
- Hỗn đản!
Chiêm Đại Tả nhảy dựng lên hét lớn.
Vừa rồi mặc dù hắn bị trúng không ít quyền của Lăng Tiếu, nhưng trong người hắn mặc vệ giáp phòng ngự cao giai, bị thương không nghiêm trọng, nhưng hắn không cam lòng bị thua như vậy, rõ ràng là người này nhân cơ hội hắn chưa chuẩn bị tiến hành đánh lén mà thôi!
Lăng Tiếu nháy mắt lộ ra bộ dạng luống cuống chạy tới chỗ trọng tài nói:
- Đại nhân bảo hộ ta ah…hắn chắc chắn lại muốn giết người!
Trọng tài lập tức trừng mắt quát Chiêm Đại Tả:
- Còn không mau lui ra!
Chiêm Đại Tả thập phần không cam lòng nói với trọng tài:
- Đại nhân, hắn xảo trá đánh lén, ta không phục, ta muốn cùng hắn tái chiến một trận!
Lăng Tiếu lộ ra bộ dạng thập phần vô tội nói:
- Vừa rồi ta không phải đã nói, ta muốn tấn công sao? Huống chi ở trên lôi đài làm gì có chuyện đánh lén hay không chứ?
- Ngươi im miệng, nếu không phải ngươi nhiều lần kêu ngừng, ta sẽ mắc mưu của ngươi sao?
Chiêm Đại Tả quát lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.