Chương trước
Chương sau
- Vậy…vậy mà cũng chưa chết?
Huyền Diệu nuốt nước bọt nói.
Chỉ thấy hiện tại Sầu U chật vật tới cực điểm, quần áo bị oanh nát, chỉ còn một kiện vệ giáp cao giai bao bọc thân thể gầy gò, đầu tóc rối bời, khóe môi còn ứa máu, một cánh tay biến mất, hiển nhiên mặc dù hắn tránh khỏi một kích trí mạng nhưng phải trả đại giới thật lớn.
Ánh mắt Sầu U đỏ bừng nhìn ba người Lăng Tiếu nói:
- Tiểu súc sinh chết tiệt, ta muốn các ngươi đi chết đi!
Hắn rống to, một tay giơ lên, độc khí dày đặc hội tụ, muốn phát ra một kích cuối cùng đem ba người Lăng Tiếu giết chết.
Nhưng đúng ngay lúc này, một đuôi rồng thật lớn từ trên trời giáng xuống, quét thẳng tới Sầu U.
Phốc!
Đáng thương Sầu U còn chưa kịp phản ứng, thân thể rách nát đã giống như bị quét rác rưởi bay vọt ra ngoài ngàn thước, ở giữa không trung chỉ lưu lại một đường cong đỏ tươi.
Lam Sắc Giao Long rốt cục đem đối thủ của mình toàn bộ giết chết, ở thời điểm mấu chốt cứu ba người Lăng Tiếu một mạng.
- Lão đại ngươi không sao chứ?
Lam Sắc Giao Long phát ra thanh âm nũng nịu như một thiếu nữ hỏi.
Lăng Tiếu gian nan lắc đầu đáp:
- Cảm…cảm tạ ngươi Long nhi, ta…ta không sao! Ngươi nhanh đi trợ giúp Ma Giáp Báo một tay.
Lam Sắc Giao Long gật gật đầu, liền bay lên giữa không trung.
Lam Sắc Giao Long tiến hóa tới thất giai, đã có thể nói tiếng người, mà nghe thanh âm giống như mẫu giao long.
Mà nó cũng không phải linh thú hộ thân của Lăng Tiếu, giữa hai bên không tồn tại khế ước, chỉ có quan hệ bằng hữu ngang hàng, cho nên Lam Sắc Giao Long cũng như Bại Gia Tử xưng hô hắn là lão đại mà hắn cũng đổi cách gọi là Long nhi.
Lăng Tiếu cảm thấy kết giao với linh thú như vậy cũng rất tốt, không nhất định phải hoàn toàn khống chế chúng nó.
Hơn nữa một khi chúng chấp nhận nhân loại làm bằng hữu, tuyệt đối sẽ không phản bội, đây chính là điểm đáng quý của linh thú.
Chẳng qua muốn được linh thú thừa nhận làm bằng hữu thật sự quá ít.
Trên không trung, cuộc chiến của Ma Giáp Báo cùng Hắc Quỷ Lang đã rơi vào thời khắc sinh tử cuối cùng.
Lam Sắc Giao Long đột nhiên gia nhập, lập tức đem cân bằng đánh vỡ, kết cục của Hắc Quỷ Lang liền biết rõ.
Cuộc chiến giữa Tàn Báo cùng Âm Quỷ, Tàn Báo hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, Tiểu Quỷ thế giới của Âm Quỷ hoàn toàn tan rã, Ma Đao bát thức phát huy tới cực hạn, Âm Quỷ bị đánh chật vật không chịu nổi, không ngừng phun ra máu tươi, toàn thân tràn đầy vết thương.
Ngược lại Tàn Báo càng đánh càng hăng, sát ý càng thêm dày đặc.
Tàn Báo ép buộc Âm Quỷ rơi vào tuyệt cảnh, Huyết Ngục ma giới bao vây chung quanh, mắt thấy thắng lợi trước mắt, Tàn Báo quát to:
- Ngoan ngoãn chết đi cho ta!
Vừa rồi Âm Quỷ nghe được thanh âm công kích vang rền của Lăng Tiếu thì tâm thần đã thất thủ, hơn nữa hắn vẫn phân tâm suy đoán thân phận Tàn Báo, trong lòng khủng hoảng không thôi.
- Đáng giận, Sầu U đáng chết dám chống lại mệnh lệnh của ta không triệu hoán Ngạ Quỷ đi ra!
Trong lòng Âm Quỷ không ngừng mắng to.
Tiếp theo hắn hét lớn một tiếng:
- Quỷ Ảnh Vô Tung!
Toàn thân hắn bắn ra năng lượng ám hệ cường đại, tốc độ nhấc lên cao nhất, đập thẳng vào đại phương thế giới của Tàn Báo, quỷ trảo trong tay đem đại phương thế giới xé rách.
Tàn Báo làm sao cho hắn dễ dàng chạy thoát, ma đao không ngừng chém xuống như mưa, đao quang oanh thẳng lên người Âm Quỷ.
Phốc!
Sau lưng Âm Quỷ bị chém trúng vài đạo đao quang, hộc ra máu tươi, thần sắc biến thành tái nhợt cực độ.
Hắn vẫn chưa chết, vẫn có thể tiếp tục trốn chạy, phát ra tiếng cười thê lương nói:
- Lại dám phạm Minh Thủy môn chúng ta, nhất định phải làm cho toàn bộ các ngươi ở lại đây!
Hắn rơi xuống mặt đất, thuận tay nắm lên hơn mười cỗ thi thể cuốn qua.
- Đã sắp chết còn xuất khẩu cuồng ngôn!
Tàn Báo dữ tợn truy theo Âm Quỷ.
Chỉ thấy Âm Quỷ rất nhanh đi tới bên cạnh một miệng giếng hoang.
Chung quanh giếng hoang phủ kín trận văn huyền ảo, hình thành thiên võng rậm rạp, mấy phương hướng trong trận văn còn có bảy viên thú đan thất giai khảm vào trận nhãn, vây giếng hoang ở giữa, có vẻ cực kỳ quỷ dị bất phàm.
- Quỷ Ngạ đại nhân, đi ra cho ta!
Âm Quỷ đi tới bên cạnh giếng hoang, vẻ mặt nôn nóng kêu lên.
Đồng thời hắn đem mười cỗ thi thể vừa nắm lấy toàn bộ chấn thành vô số máu loãng, máu loãng như cơn mưa rơi vào bên trong giếng cùng trận văn kia.
Máu loãng đỏ tươi không ngừng lưu động, có vẻ vô cùng âm sâm quỷ quái.
Tàn Báo đi tới bầu trời, nhìn thấy một màn vừa rồi, sắc mặt kinh hãi nói:
- Đây…đây là Khốn Ma trận, rốt cục là vật gì bị vây ở chỗ này?
Khi máu tươi đem đường vân của trận văn lấp đầy, một màn hào quang màu đỏ nở rộ dâng lên, mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi làm người cảm thấy vô cùng buồn nôn.
- Quỷ Ngạ đại nhân xuất hiện đi, có người dám phạm Minh Thủy môn chúng ta!
Vẻ mặt Âm Quỷ điên cuồng kêu lên.
Thật lâu sau một thanh âm đáng sợ từ trong giếng truyền ra.
Ah!
Thanh âm như người như quỷ thật khủng bố từ trong giếng truyền tới, âm ba cường đại phóng lên cao làm phạm vi ngàn dặm mang theo cỗ hàn ý đáng sợ.
Ở cách đó không xa Lăng Tiếu lộ vẻ kinh hãi nói:
- Thanh âm thật đáng sợ, chẳng lẽ trong Minh Thủy môn còn có thứ gì đáng sợ tồn tại hay sao?
Huyền Diệu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, ngón tay nhẹ nhàng bấm đốt, thần sắc lạnh lùng nói:
- Có hung vật hàng lâm, lần này phiền toái lớn!
- Là hung vật gì?
Phượng Tiêm Vận hỏi.
- Không biết, chúng ta mau đuổi qua nhìn xem có thể ngăn cản nó xuất hiện hay không.
Huyền Diệu kêu lên một tiếng, lập tức lao về hướng giếng hoang.
- Vận nhi, muội…cõng ta đi qua!
Lăng Tiếu gian nan nói.
Phượng Tiêm Vận thoáng do dự, vẫn cõng Lăng Tiếu lướt về phía trước.
Bởi vì Lam Sắc Giao Long cùng Ma Giáp Báo xử lý Hắc Quỷ Lang, sau đó nhanh chóng lao xuống quét ngang dư nghiệt của Minh Thủy môn gần hết, cao thủ Minh Thủy môn cơ hồ bị giết gần như sạch sẽ.
Bại Gia Tử bị trọng thương, mà Kim Sắc Lang Vương hấp hối, trên người tràn đầy vết máu, nếu không dựa vào lực ý chí cường đại chỉ sợ nó cũng đã chết.
Bại Gia Tử nuốt xuống vài viên thú đan, cũng đút cho Kim Sắc Lang Vương hai viên.
Thú đan là đồ vật tiến giai tốt nhất cho linh thú, đồng thời cũng là lực lượng tinh nguyên hồi phục sinh cơ chúng bọn hắn.
Huyền Diệu chạy tới gần giếng hoang lộ vẻ kinh hãi:
- Khốn Ma trận thất giai, bị nhốt tuyệt đối là hung vật hoặc thứ gì đó trên huyền đế đỉnh, tuyệt không thể để nó xuất hiện, bằng không người chết sẽ là chúng ta.
Tiếp theo hắn ngửa mặt lên trời gọi Tàn Báo:
- Tàn Báo, mau ngăn cản máu tiếp tục chảy vào trong giếng, bên dưới khẳng định có thứ đáng sợ tồn tại, tuyệt không cho nó phá trận mà ra!
Tàn Báo phục hồi lại tinh thần, Phệ Huyết ma đao trong tay hướng giếng hoang bên dưới chém xuống.
Đao mang cường đại đem giếng hoang cùng trận văn toàn bộ bao phủ.
Âm Quỷ toàn lực đem đao mang ngăn cản, trên người lại bị chém trúng thêm vài vết đao, nhưng hắn cũng đón đỡ đại bộ phận công kích của Tàn Báo, làm cho máu loãng vẫn tiếp tục rót vào bên trong giếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.