Nếu như một người nam nhân ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được thì còn làm nam nhân gì nữa.
- Xem ra phải nghĩ biện pháp khiến càng nàng cũng trở nên cường đại hơn mới được.
Lăng Tiếu trong nội tâm nghĩ thầm.
- Tiếu, ngươi ôm một đại mỹ nhân như ta còn phân thần, ngươi... Tức chết ta rồi
Ngọc Liệt Diễm thấy Lăng Tiếu ánh mắt chuyên chú, đáng tiếc lại không phải nhìn nàng, chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận, hung hăng nhéo hông hắn một cái.
- Ôi
Lăng Tiếu kêu nhỏ một tiếng, tiếp theo cười nhạt nói:
- Là ta không đúng, sư tỷ ngươi trước xuống đi, nhiều người như vậy nhìn xem, rất không có ý tứ a!
Ngọc Liệt Diễm khôi phục vài phần động lòng người nói:
- Được tiện nghi còn khoe mẽ, bao nhiêu người muốn ôm người ta cũng không có phúc khí kia đấy.
Nàng nói thì nói như thế, nhưng vẫn có chút lưu luyến rời khỏi lồng ngực Lăng Tiếu.
Ngọc Liệt Diễm sau khi đứng lại, quay người chắp tay nói với Vũ Mị Nương ở không xa:
- Đa tạ vị tỷ tỷ này tương trợ, không biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?
Chẳng biết tại sao, Ngọc Liệt Diễm đối mặt Vũ Mị Nương có một loại cảm giác thân cậnt trời sinh, mà Vũ Mị Nương cũng thế.
Vũ Mị Nương chân thành đi đến trước mặt Ngọc Liệt Diễm, kéo tay Ngọc Liệt Diễm mặt mũi tràn đầy vẻ mừng rỡ nói:
- Lại không giúp đỡ được gì, cần gì khách khí, ta gọi Vũ Mị Nương năm nay hai mươi hai, không biết ngươi...
Ngọc Liệt Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khong-thien-ha/714198/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.