Lăng Tiếu thần sắc trầm xuống, hắn rõ ràng cảm giác được trên núi rõ ràng lại có không ít người.
Nhớ tới vừa rồi những người kia giết chết đối thủ, Lăng Tiếu không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chắc hẳn bọn hắn không biết tình hình trên này, bằng không cũng không sốt ruột ra tay sát hại đệ tử tông môn khác như thế rồi.
Lăng Tiếu đuổi tới nơi đám người đang tụ tập.
Cũng không lâu lắm, chỉ thấy vài tràng đại điện phong cách cổ xưa trang nghiêm bày ra trước mắt.
Đại điện ở đây so với đại điện trông thấy trước kia thì to lớn đồ sộ hơn nhiều.
Cho dù đã bị phá hư không ít, nhưng tuế nguyệt đã từng huy hoàng kia vẫn có vài phần lưu lại, mang đến trùng kích cực lớn cho nội tâm.
Cho dù là người tâm tính kiên định như Lăng Tiếu vẫn cảm thấy mấy đại điện này quả nhiên nguy nga đại khí, càng như tiên sơn lầu các, mang đến cho người cảm giác hư vô phiêu miểu, khiến người có một loại cách nghĩa không thể chờ đợi được muốn chiếm cứ nơi này làm vương.
Lăng Tiếu khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, mà ngưng mắt nhìn về phía trước
Phía trước đã tụ tập không ít đệ tử trẻ tuổi các tông phía, mỗi người trong tay đều cầm huyền khí hỗn chiến với nhau.
Mỗi người tựa hồ đều đã giết đến đỏ cả mắt, rõ ràng dùng tánh mạng tương bác.
Lăng Tiếu không cần nghĩ cũng biết nhất định là vì đồ vật trong đại điện này mới nổi lên tranh đoạt.
Lăng Tiếu không khỏi cười khổ:
- Trong đại điện không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khong-thien-ha/714191/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.