Chương trước
Chương sau
- Tông chủ, Lăng Tiếu là đệ tử của Mộc Kỳ phong, hắn khảo hạch vị trí chân truyền đệ tử Luyện dược sư, ta đối với cấp bậc của Luyện dược sư không tốt làm kết luận, hi vọng tông chủ cùng với chư vị trưởng lão làm chứng, Lăng Tiếu từng nói đối với Chư trưởng lão ngưỡng mộ đã lâu, hy vọng có thể để cho Chư trưởng lão đối với hắn chỉ điểm một hai, kính xin tông chủ thành toàn.
Mộc Hòe khom người hướng về phía Vân Hùng nói.
Lúc này tất cả trưởng lão đều hăng hái rồi.
Lời này của Mộc Hòe rõ ràng là nói Lăng Tiếu muốn ở trước mặt bọn họ khiêu chiến Chư Như Thường, dùng cái này thông qua khảo hạch chân truyền đệ tử.
Vân Hùng còn chưa phát biểu ý kiến, Chư Như Thường đứng ra đáp:
- Tông chủ, ta đối với đề xuất của Mộc trưởng lão không có ý kiến.
Hắn mặc dù không nghĩ tới Lăng Tiếu sẽ khiêu chiến hắn, nhưng mà hắn sẽ sợ Lăng Tiếu sao?
Hắn tấn cấp Tam phẩm Luyện dược sư đã mấy chục năm rồi, nếu là đột phá tới Vương giai, hắn sớm liền trở thành Tứ phẩm Luyện dược sư.
Hắn sẽ thua bởi một cái Tam phẩm Luyện dược sư vừa mới tấn cấp sao?
Đây tuyệt đối là không thể nào.
Chư Như Thường đã nghĩ tốt rồi, nếu Lăng Tiếu cuồng vọng như thế, vậy liền trực tiếp tiếp nhận nguyện vọng của hắn, ở thời điểm hai người luyện đan hung hắn cho Lăng Tiếu một cái hạ mã uy, hoàn toàn phá hủy tự tin của hắn, để cho hắn vĩnh viễn dừng bước ở cảnh giới Tam phẩm.
- Tốt, nếu Chư trưởng lão đồng ý, vậy ba ngày sau ở diễn võ trường Mộc Kỳ phong, đệ tử Lăng Tiếu khảo hạch thanh danh chân truyền đệ tử Luyện dược sư, do Chư trưởng lão làm chứng, Nam Cung Thường Nhạc làm chủ tài phán, ta cũng chư vị trưởng lão làm người quan sát.
Vân Hung sâu sắc nói.
- Đa tạ tông chủ ân chuẩn!
Mộc Hòe bái tạ nói, nhưng trong lòng là không có nửa điểm cao hứng.
Cái yêu cầu này là Lăng Tiếu đề xuất, lúc ấy hắn là hết sức phản đối, nhưng mà Lăng Tiếu lại là kiên trì đề nghị của mình.
Mộc Hòe bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng hắn cái đồ đệ bảo bối này, trong lòng hi vọng cái đồ đệ này không nến lấy đá đập chân mình mới tốt a.
...
Trong một chỗ đình viện thanh u.
Hai gã thiếu nữ giống như hoa sen mới nở đang thấp giọng nói nhỏ.
Hai nàng đều có vẻ đẹp khuynh thành, một nữ thiển trang tố nhã, hương cơ ngọc lộ, thánh khiết động lòng người; một nữ áo choàng lụa trắng, mỹ mâu lãnh diễm, như tuyết mai đầy gai.
Đây chẳng phải là Vân Mộng Kỳ cùng Băng Nhược Thủy sao?
- Sư tỷ, tên khốn kia trở lại, ngươi tại sao không đi tìm hắn đi?
Băng Nhược Thủy hỏi.
- Ta tại sao phải tìm hắn, như vậy ta chẳng phải là thật mất mặt?
Vân Mộng Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo đáp.
Lăng Tiếu mất tích nửa năm, nàng nhưng là rất lo lắng, bây giờ trở về, lại không bỏ xuống được mặt mũi đi gặp Lăng Tiếu, trong lòng rất mâu thuẫn.
Trong mỹ mâu của Băng Nhược Thủy hiện lên vài tia phức tạp nói:
- Sư tỷ, nếu như ngươi không bỏ xuống được mặt mũi, chỉ sợ người nam nhân này sớm muộn sẽ đổi lòng đó.
Đôi môi của Vân Mộng Kỳ trương lên một chút, muốn nói cái gì, cuối cũng lại thôi, mà là đứng lên, một tay oanh ra một chưởng.
Ầm!
Một cây đại thụ ứng tiếng mà gãy.
Tiếp theo mới âm u nói:
- Hắn dám thay lòng đổi dạ, ta giết chết hắn.
- Quên đi, không nói về cái này nữa, nghe nói ba ngày sau hắn muốn cùng Chư trưởng lão tỷ thí luyện đan, coi như là khảo hạch để hắn trở thành chân truyền đệ tử Luyện dược sư, ta nghĩ hắn sẽ có chút phiền phức.
Băng Nhược Thủy nhàn nhạt nói.
- Tên khốn này chính là tự đại, Chư trưởng lão thăng cấp Tam phẩm Luyện dược sư đã rất lâu rồi, chỉ cần lão đột phá tới Vương giai là có thể trở thành Tứ phẩm Luyện dược sư, hắn khiêu chiến Chư trưởng lão là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Vân Mộng Kỳ có chút tức giận nói, tiếp theo hiện lên vài tia tiếu dung nói:
- Bất quá ta tin tưởng hắn nhất định có thể cho mọi người một cái kinh hỉ.
- Ngươi tin tưởng hắn như vậy?
Băng Nhược Thủy có chút kinh ngạc hỏi.
- Ừ, hắn người này mặc dù tự kỷ kiêm tự đại một chút, nhưng mà ta tin tưởng hắn sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chúng ta cứ chờ xem đi.
Vân Mộng Kỳ nắm chặt quyền đầu kiên định nói.
Trong đầu nàng không khỏi đang nhớ lại hiện trường một màn kia ở dưới vực sâu sơn mạch, cả đời này nàng là không thể quên được.
Băng Nhược Thủy nhìn bộ dạng của Vân Mộng Kỳ như vậy, chẳng biết tại sao trong lòng nổi lên mấy phần chua xót.
...
Ba ngày thoáng cái mà qua.
Cũng không biết là người nào đem chuyện Lăng Tiếu khiêu chiến Chư Như Thường truyền ra ngoài, khiến cho tông môn trên dưới người người đều biết Lăng Tiếu sẽ ở diễn võ trường khảo hạch chân truyền đệ tử Luyện dược sư, hơn nữa cùng Chư Như Thường tỷ thí.
Hiện tại ngược lại thì tốt rồi, từng cái chấp sự bên trong tông như đánh máu gà đều muốn tranh giành tới hiện trường xem chiến.
Đây cũng là Luyện dược sư tỷ thí mười năm khó có được một lần, bỏ lỡ cơ hội vậy chẳng biết lúc nào mới có lại.
Hơn nữa bọn họ cũng muốn nhìn một chút Lăng Tiếu của Mộc Kỳ phong rốt cuộc vì sao có tự tin cường đại như vậy, dám khiêu chiến Tam phẩm Luyện dược sư Chư trưởng lão đã tấn chức được mấy chục năm.
Thời điểm tỷ thí còn chưa tới, ở trên diễn võ trường cũng đã đứng đầy người.
- Mau nhìn a, tông chủ cùng chư vị trưởng lõa đều tới rồi.
- Không nghĩ tới tràng khảo hạch này lại kinh động đến nhiều trưởng lão như vậy, lúc này có trò hay để nhìn rồi.
- Đúng vậy, hoàn hảo là chúng ta nhận được tin tức sớm một chút, bằng không liền bỏ lỡ rồi.
Vân Hùng thân là tông chủ cùng với trưởng lão các phong đều nhất nhất đến xem, thoáng cái đưa tới không ít người thấp giọng nghị luận.
Vân Hùng ngồi ở chính giữa nhìn một mảnh đông nghịt ở trước mắt, nhăn mày một chút nói:
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Phong chủ Hứa Kiếm Nam của Kim Đồng phong ở một bên đáp:
- Không biết người nào để lọt tin tức, để cho mọi người đều biết một tràng khảo hạch này, cho nên...
- Tông chủ, có muốn hay không để cho bọn họ tản ra?
Phong chủ Triệu Minh Uyên của Xích Diễm phong hỏi.
- Quên đi, nếu đã tới, liền để cho bọn họ chứng kiến thiên tài Luyện dược sư tân tấn của chúng ta một chút đi.
Vân Hùng giãn ra cái trán nói.
Ngay vào lúc này, Chư Như Thường cũng đi vào trong sân.
Trạng thái bây giờ của hắn tựa như có lẽ đã điều chính đến mức tốt nhất rồi, bộ pháp vững vàng, hai tay chắp sau lưng, đỉnh đầu ngẩng cao, bộ dáng khí khái trưởng lão mười phần.
Ở phía sau hắn còn đi theo ba tên đệ tử, thần sắc của từng người cũng hết sức ngạo mạn.
Bọn họ thân là Luyện dược sư, vô luận ở đâu cũng coi như là có đãi ngộ tốt nhất, ở trong tông môn cũng đồng dạng được mọi người tôn trọng, không có ai bởi vì bọn họ ngạo mạn mà có bất kỳ bất mãn nào.
Bất quá điệu bộ của Chư Như Thường cũng là có một bộ phận người không ưa.
Trương Lực liền là một trong số đó, hắn là một trong những trưởng lão cảu Xích Diễm phong, là sư đệ của phong chủ Triệu Minh Uyên của Xích Diễm phong, cũng là trưởng lão ở trong Diễm Hỏa cốc lý giải được Chư Như Thường khắp nơi nhằm vào Lăng Tiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.