- Tiếu, ta cũng muốn tu luyện, ta không thể để cho ngươi lại thay ta lo lắng nữa!
Cát Bối Hân giương lên đôi mắt đẹp kiện định nhìn Lăng Tiếu nói.
Mới vừa rồi nhìn Lăng Tiếu vì nàng vị oanh vào bên trong phòng, lòng của nàng đều gần như vỡ nát rồi.
Nàng kể từ khi trị lành chân, gia gia của nàng một mực hi vọng nàng có thể tu luyện, như vậy không chỉ tốt cho thân thể, cũng hi vọng nàng có thể có một chút năng lực tự bảo vệ.
Chẳng qua là Cát Bối Hân đối với tu luyện không quá cảm thấy hứng thú, cho nên vẫn không để ý đến.
Hiện tại nàng rốt cục đã hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo tu luyện, vì ngày sau có thể đi theo bên cạnh Lăng Tiếu, không níu chân của hắn nữa.
- Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta nhất định có thể để cho ngươi cường đại lên.
Lăng Tiếu ôn nhu nói, tiếp theo còn nói:
- Ngươi trước đỡ gia gia đi nghỉ một chút đi.
Cát Bối Hân gật đầu, lúc này mới chuyển hướng tới Cát Đồ phía sau lưng đi tới.
Cát Đồ vẻ mặt áy náy nhìn Lăng Tiếu nhàn nhạt nói:
- Tiểu Tiếu, thật xin lỗi a!
Dứt lời, tùy ý đển Cát Bối Hân đỡ thân thể trọng thương của hắn đi ra.
Vào đêm, Lăng Tiếu cùng Cát Bối Hân đi vào sau lương đình, tư niệm lẫn nhau nửa năm qua.
- Tiếu, ngươi lâ như vậy không có tới thăm, ta... Ta còn tưởng rằng ngươi không quan tâm ta nữa.
Cát Bối Hân ôm chặt lấy eo hổ của Lăng Tiếu động tình nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khong-thien-ha/714077/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.