Hai người vốn quen nhau từ nhỏ, Vân Mộng Kỳ không thể xem như vô hình, thế nhưng mà nghĩ tới từng Hứa Nghị bỉ ổi, Vân Mộng Kỳ cảm thấy ác tâm, huống chi trong lòng của nàng hiện tại có một thân ảnh, căn bản không tiếp nhận người khác.
Hứa Nghị không ngại cười cười, sau đó lườm qua Băng Nhược Thủy, ánh mắt của hắn nhìn qua, muốn Băng Nhược Thủy biết điều rời khỏi.
Ai biết Băng Nhược Thủy không đếm xỉa tới ánh mắt của hắn, vẫn ngồi đó không rời đi.
Hứa Nghị có chút khó chịu, nhưng mà nhìn qua Vân Mộng Kỳ tươi cười, nói:
- Mộng Kỳ, hai ta lớn lên từ nhỏ, vẫn gọi ngươi là Mộng KỲ muội muội, mà ngươi gọi ta là Hứa ca ca, dường như không có gì không ổn.
- Nếu như ngươi vẫn là Hứa ca ca trước kia, ta tự nhiên sẽ không như thế, thế nhưng mà ngươi bây giờ... Ta không muốn nhiều lời, tóm lại ta không song tu với ngươi đâu, ngươi chết tâm này đi.
Vân Mộng Kỳ phi thường chắc chắn.
Gương mặt Hứa Nghị co quắp một chút, hắn nói:
- Mộng Kỳ, trong tông, ngươi cảm thấy ngoài ta còn có ai xứng với ngươi đâu? Ngươi muốn ở vậy cả đời sao?
- Này, ngươi lao tâm quá rồi, ta tự có ý định, nếu như ngươi vẫn là Hứa ca ca trước kia, ta nghĩ... Chúng ta còn tốt hơn bây giờ.
Vân Mộng Kỳ cũng biết không có tức giận cái gì, vì vậy lời nói đằng sau hòa hoãn một chút, mà Hứa Nghị là con của Hứa phong chủ, phải chiếu cố mặt mũi của hắn một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khong-thien-ha/714052/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.