🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Hứa sư huynh nói lời này không đúng, Bái Nguyệt Tông đã chạy tới lĩnh vực tông môn chúng ta giết người, rõ ràng là không đặt chúng ta vào mắt, lại tổn thương hai vị trưởng lão của bổn môn, nếu như chúng ta không đáp lại, chuyện này truyền đi, ngày sau uy vọng tông môn sẽ bị hao tổn, nói không chừng sẽ bị Bái Nguyệt Tông xem thường, việc này ta cho rằng nhất định phải cho Bái Nguyệt Tông bàn giao với chúng ta, như nếu không, không tiếc đại chiến với Bái Nguyệt Tông!
Phong chủ Xích Viêm Phong Triệu Minh Uyên lớn tiếng nói.
- Minh Uyên sư đệ nói mặc dù không sai, thế nhưng mà tông ta cùng Bái Nguyệt Tông thực lực không kém bao nhiêu, nếu mạo muội khai chiến, cho dù diệt Bái Nguyệt Tông, chỉ sợ thực lực của chúng ta hao tổn trên diện rộng, đến lúc đó bị tông khác thừa dịp hư mà vào, chỉ sợ...
Hứa Kiếm Nam phân tích nói ra.
- Chẳng lẽ chúng ta nuốt cục tức này sao? Điều đó không có khả năng.
Triệu Minh Uyên tức giận nói ra.
Phong chủ Mộc Kỳ Phong Mộc Hòe nói:
- Hứa sư huynh nói có đạo lý, nhưng mà ta cho rằng chuyện này không bỏ qua được.
- Lời này của ngươi nói như chưa nói, mấu chốt là phải có biện pháp thực hiện, vừa lấy lại danh dự, càng làm tổn thất giảm nhỏ nhất, độ khó của chuyện này quá lớn!
Hứa Kiếm Nam lắc đầu nói ra.
- Không có gì song toàn, ta không cho rằng chúng ta lùi bước trước chuyện này.
Các chủ Bích Tuyền Các Ôn Hải Yến kiên định nói ra.
- Ta đồng ý với sư muội!
Thú Vực Vạn Thú Lai cũng đồng ý.
- Ta cảm thấy việc này nên làm tnghix lại mà làm sau!
Nam Cung Thường Nhạc vuốt râu bạc trắng nói.
...
Trong lúc nhất thời trong đại điện, chúng trưởng lão ngươi một lời ta một câu, đều không nghĩ ra quyết sách.
Vân Hùng hơi nhíu mày một chút, nói:
- Đủ rồi, việc này ta đã có chủ trương.
Vân Hùng nói ra lời này, toàn bộ người ở đây nhìn qua hắn.
Vân Hùng nói:
- Bái Nguyệt Tông đã không để ý đạo nghĩa của hai tông, chúng ta cần phải bảo chúng cho một cái công đạo, bằng không người ta còn nghĩ Tử Thiên Tông dễ khi dễ.
Lúc này các trưởng lão trong điện gật đầu, đồng ý với quyết định của Vân Hùng.
Tuy thực lực của hai tông chênh lệch không lớn, nhưng mà xếp hạng của Tử Thiên Tông lại trên Bái Nguyệt Tông, hôm nay người ta khi dễ tới nha, không có một chút phản ứng, chỉ sợ bị người ta chê cười.
Vân Hùng thân là tôngchur, tự nhiên không thể mềm yếu được, bằng không hắn chẳng thể nào chưởng quản tông phái lớn như vậy được.
- Chư vị trưởng lão còn có gì bẩm báo?
Vân Hùng hỏi.
Từ Diễm Hỏa Cốc trở về, Chư Như Thường đứng ra khom người, nói:
- Tông chủ, ta có việc bẩm báo!
Vân Hùng đáp:
- Chư trưởng lão mời nói.
- Thỉnh tông chủ trục xuất đệ tử nội môn Dược Phong Lăng Tiếu ra khỏi bổn tông!
Chư Như Thường nói.
Lời này vừa nói ra chúng trưởng lão đều cảm thấy không hiểu.
Đệ tử bình thường không phạm sai lầm lớn sẽ không có chuyện trục xuất khỏi tông môn, nhất là đệ tử nội môn.
Cho dù trục xuất đệ tử ra khỏi tông môn, phong chủ cũng phải trải qua trưởng lão hội, nhất trí thông qua mới có thể trục xuất.
Hiện tại Chư Như Thường thì tốt rồi, rõ ràng vượt qua phong chủ Nam Cung Thường Nhạc đưa ra trước mặt tông chủ và các trưởng lão.
Đây không thể nghi ngờ là bất kính và bất mãn với Nam Cung Thường Nhạc.
Nam Cung Thường Nhạc không vui nhíu mày, nói:
- Sư đệ, ngươi vì sao phải trục Lăng Tiếu ra khỏi tông môn, việc này sao ngươi không thương lượng trước với ta?
Chư Như Thường đáp:
- Sư huynh, Lăng Tiếu thân là đệ tử của ngươi, ta sợ sư huynh quá mức dung túng hắn, cho nên lúc này mới bẩm báo với tông chủ, để tránh sư huynh bị tiểu nhân chỗ giấu kín.
- Chiếu sư đệ nói như vậy, Lăng Tiếu khẳng định phạm sai lầm lớn rồi? Vậy ngươi nói một chút xem Lăng Tiếu tiểu tử này làm chuyện gì?
Nam Cung Thường Nhạc nhíu mày nói.
Lúc này Mộc Hòe cười nói:
- Dược Phong không muốn đệ tử của ta, không bằng ta thu hắn ở lại trong Mộc Kỳ Phong là được rồi.
Mộc Hòe là sư phó của Lăng Tiếu, mà Lăng Tiếu làm người Mộc Hòe không nói rất hiểu, nhưng mà cảm thấy hắn chăm chỉ khiêm tốn, chỉ cần Lăng Tiếu không phạm phải sai lầm lớn gì, Mộc Hòe tuyệt đối không dễ dàng thả Lăng Tiếu rời đi.
Thân thể mộc thuộc tính tinh khiết, đây chính là võ thể ngàn năm hiếm thấy!
- Nếu như Mộc phong chủ ưa thích đương nhiên cũng có thể, chỉ cần không ở lại Dược Phong là được!
Chư Như Thường không ngại trả lời.
- Chư trưởng lão trước tiên nói rõ Lăng Tiếu phạm sai lầm gì?
Ngồi Vân Hùng hỏi.
Hắn có ấn tượng rất sâu với Lăng Tiếu, một thiếu niên có nhiều thuộc tính, hơn nữa độ tinh khiết thuộc tính rất cao, trong tông không ai sánh bằng.
- Bẩm tông chủ, Lăng Tiếu người này tính cách bất hảo, ưa thích tự ý chủ trương, không nghe trưởng bối phân phó, thậm chí dám ở trước mặt chống đối trưởng bối, đệ tử như thế ta không đồng ý hắn ở lại trong tông.
Chư Như Thường nói ra, trong nội tâm suy nghĩ:
- Ta tuyệt đối không thể cho Lăng Tiếu tạp chủng lại này trở lại Dược Phong, tuyệt đối không!
- Sư đệ ngươi cũng chỉ có nguyên do này?
Nam Cung Thường Nhạc mặt đen lại hỏi một câu.
Lăng Tiếu làm người Nam Cung Thường Nhạc cũng hiểu một ít, tuyệt đối không giống như Chư Như Thường hình dung, huống hồ tên sư đệ này nhân cách chẳng phải tốt lành gì.
Nếu như chỉ vì tính cách tên đệ tử bất hảo mà trục xuất khỏi sư môn, vậy thì nói không qua.
Chúng trưởng lão trong đại điện lúc này cũng không biết nên khóc hay nên cười, bọn họ không đồng ý với cách nói của Chư Như Thường này.
Nhưng mà kế tiếp Chư Như Thường nói một câu làm mọi người cả kinh.
- Ta cho rằng Lăng Tiếu có khả năng là gian tế do Ma Ảnh Tông phái tới!
Chư Như Thường nói thẳng.
- Ngươi nói láo, nếu như ngươi không tìm ra chứng cớ nói rõ Lăng Tiếu là gian tế Ma Ảnh Tông, lão phu không bỏ qua cho ngươi!
Mộc Hòe nghe Chư Như Thường nói ra lời này lập tức mắng ngay.
Trong lòng của hắn mắng:
- Tên Chư Như Thường này quá không được, ngay cả tội danh này cũng dám lôi ra.
Vân Hùng híp mắt lại, nói:
- Chư trưởng lão nói chuyện phải suy nghĩ trước sau đấy.
Vân Hùng cũng hiểu được Chư Như Thường nói ra lời này không đáng tin, nhưng trong lòng vẫn lo lắng vài phần.
- Chỉ nói tới chuyện Tàn Báo chạy trốn, ta cảm thấy có quan hệ tới Lăng Tiếu.
Chư Như Thường áp chế khủng hoảng trong lòng. Kỳ thật hắn cũng chỉ muốn tung tội danh cho Lăng Tiếu mà thôi, hắn cũng không biết Lăng Tiếu có phải là gian tế của Ma Ảnh Tông hay không. Hắn vốn tưởng rằng cho dù có người không tin cũng phản bác cách nói của hắn.
Ai biết Mộc Hòe phản ứng kịch liệt như vậy, xem bộ dáng là phi thường sủng ái Lăng Tiếu, vạn nhất đắc tội Mộc Hòe, Chư Như Thường cũng không được lợi.
Hắn là Tam phẩm Luyện dược sư đúng vậy, nhưng mà địa vị trong tông so sánh với Mộc Hòe thì hắn vẫn kém một bậc, cho nên vạn bất đắc dĩ hắn không muốn đắc tội với Mộc Hòe.
- Tàn Báo chạy trốn có quan hệ tới Lăng Tiếu hay sao?
Vân Hùng khó hiểu hỏi thăm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.