Chương trước
Chương sau
- Ngươi nghe không hiểu ý của ta à? Ta không có thói quen chia xẻ nam nhân của mình với ai khác.
Băng Nhược Thủy thập phần cường thế trả lời.
- Có thật không? Nếu ngươi nói sư đệ là nam nhân của ngươi, nhưng mà ta lại phát hiện thủ cung sa của ngươi vẫn còn đấy!
Ngọc Liệt Diễm lườm cánh tay phấn nộn của Băng Nhược Thủy.
Băng Nhược Thủy gương mặt đỏ hồng, nhưng mà nàng vẫn ôm cánh tay của Lăng Tiếu đáp:
- Ai cần ngươi lo, tóm lại hắn là nam nhân của ta, nếu như ngươi thật sự muốn đạt được hắn, trì phi đánh bại ta!
- Xem ra Nhược Thủy sư muội muốn độc chiếm sư đệ rồi, nhưng mà sư tỷ rất hứng thú với sư đệ, xem ra chỉ có thể đọ sức với sư muội một phen.
Ngọc Liệt Diễm ứng một tiếng, quanh người tỏa ra hỏa quang đậm đặc.
- Đủ rồi, các ngươi có thôi hay không?
Thân thể Lăng Tiếu chấn động, quát lớn.
Xoát!
Hai ánh mắt lưỡi dao sắc bén lập tức bức thẳng vào người hắn.
Khí thế của Lăng Tiếu héo rũ, lúc này cầu khẩn.
- Hai bà cô, tính toán ta cầu các ngươi được hay không, ta là người nhát gan sợ phiền phức, lại không có bản lãnh gì, hôm nay ngay cả Linh Sư cũng không phải, cho dù lớn lên ngọc thụ phong lâm, tiêu sái tuấn lãng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở... Thế nhưng mà ta cảm thấy ta không thích hợp với các ngươi, chớ vì ta mà tổn thương hòa khí, làm vậy nội tâm của sư đệ sợ hãi bất an lắm.
- Ha ha... Cười... Chết cười ta rồi!
Lăng Tiếu vừa nói xong, Ngọc Liệt Diễm ôm bụng cười ha hả.
Băng Nhược Thủy giống như băng hàn vạn năm không thay đổi cũng mỉm cười, nhưng mà nàng quay mặt chỗ khác không ai thấy rõ.
Ngay cả Vân Mộng Kỳ cũng liếc xéo Lăng Tiếu, một mình bỏ đi chỗ khác.
- Xong, toàn bộ xong, Mộng Kỳ khẳng định ghen rồi!
Lăng Tiếu thấy bóng lưng uyển chuyển của Vân Mộng Kỳ rời đi thì đổ mồ hôi lạnh.
- Chưa thấy qua gia hỏa nào đánh rắm thối như ngươi, nhưng mà sư tỷ ưa thích.
Ngọc Liệt Diễm ngừng cười nói ra..
- Không được ôm hắn.
Băng Nhược Thủy hừ lạnh nói.
- Đi, hai người các ngươi đi qua một bên giải quyết đi, ta muốn yên lặng một chút!
Thần sắc Lăng Tiếu như có tang.
Hai nữ phát giác được tâm tình Lăng Tiếu sa sút, lúc này cả hai buông Lăng Tiếu ra, sau đó an tĩnh ngồi tại chỗ.
- Lúc này có thể giải thích thế nào đây?
Lăng Tiếu ngồi ở đó đau khổ suy nghĩ.
- Tính toán, nhi nữ tình trường cuối cùng vẫn không thực, tăng thực lực trước rồi nói sau.
Lăng Tiếu than nhẹ một câu, nhắm mắt lại tĩnh tọa.
Ba ngày qua nhanh, trong ba ngày này chấp sự và đệ tử không ngừng thu thấp tinh quáng, tốc độ còn nhanh hơn đám tù phạm mấy chục lần.
Chiếu theo tốc độ này, chắc hẳn không qua mười ngày là thu xong tinh quáng.
Ba ngày này Lăng Tiếu có Ngoan Sinh Thảo trợ giúp, càng không ngừng lợi dụng hỏa độc luyện tạng.
Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ tam biến tiến giai thật nhanh, tin tưởng chỉ cần kiên trì thêm một thời gian ngắn, hoàn toàn có thể bước vào luyện tạng đại thành.
Tốc độ như vậy làm cho Lăng Tiếu tặc lưỡi không thôi.
Đồng thời huyền lực trong cơ thể hắn đang ở trạng thái tràn đầy, Tam Phân Quy Nguyên Khí tầng thứ ba nhồi đầy một nửa khiếu huyết, cách tầng thứ ba viên mãn càng gần.
chuyện khác đáng nhắc tới,. Hỏa Kỳ Lân bị hắn thả ra ngoài, không muốn quay về trong bao tay nữa.
Việc này làm cho Lăng Tiếu có chút ảo não, nhưng mà lại không thể làm gì, cứ mặc tiểu gia hỏa này, nó cũng không phải hộ thân linh thú của hắn, hắn không có biện pháp cường cầu nó.
Đột nhiên nhiều ra tiểu linh thú đáng yêu, làm cho Ngọc Liệt Diễm rất là kinh ngạc cùng mừng rỡ.
Đáng tiếc Hỏa Kỳ Lân sinh ra khó gần, trừ Lăng Tiếu ra ai cũng không đụng được.
Chuyện này làm cho Ngọc Liệt Diễm rất bất mãn, vẫn quấn quít lấy Lăng Tiếu bảo cho nàng mượn tiểu gia hỏa chơi vài ngày.
Nhưng mà Băng Nhược Thủy cũng không biết uống nhầm thuốc nào, cũng thường ở bên người Lăng Tiếu, không động thủ với Ngọc Liệt Diễm thì cũng quấn lấy hắn.
Hai người thường xuyên mùi thuốc súng mười phần, nhưng mà hắn không ngăn được.
Lăng Tiếu thập phần nghi hoặc:
- Hai nữ nhân này đoán chừng có thù oán từ kiếp trước, cả đời này sẽ làm đối đầu, một băng một hỏa, đúng là băng hỏa khó dung.
Bình tĩnh ba ngày, thẳng đến ngày thứ tư thì trong tinh quáng có Địa Hỏa Thử, có mấy gã chấp sự còn bị cắn tổn thương.
Khá tốt có Lăng Tiếu ở đây, bọn họ hữu kinh vô hiểm.
Nhưng mà Địa Hỏa Thử xuất hiện làm cho Mộc Ân nghi hoặc:
- Chẳng lẽ gần tinh quáng này có hang chuột sao?
Gần tinh quáng có hang chuột hay không tạm không nói tới.
Ngày hôm nay Mộc Ân, Trương Lực cùng Vân Mộng Kỳ đều tụ tập cùng một chỗ, như lâm đại địch, đồng thời bay lên giữa không trung.
Mộc Ân nhìn qua phía trước cao giọng nói:
- Thần thánh phương nào, đã đến vì sao không hiện thân?
Ngay sau đó rừng cây trong Diễm Hỏa Cốc xuất hiện mấy đạo thân ảnh.
Một người trong đó cười ha hả, nói:
- Thật không hỗ là trưởng lão Tử Thiên Tông, chúng ta còn chưa tới đã bị ngơi phát hiện, quả nhiên lợi hại.
- Là người Bái Nguyệt Tông, mọi người phải cẩn thận!
Mộc Ân phân biệt truyền âm cho Trương Lực cùng Vân Mộng Kỳ nói ra.
Bọn người Mộc Ân nhìn qua năm người phía trước đều mặc áo đen, bốn nam một nữ, trừ nữ nhân rá, bốn tên nam nhân còn lại bộ dáng lão nhân, kì thực đều giống như bọn người Mộc Ân, đều là lão nhân trăm tuổi, nữ nhân kia thì che mặt giống như Vân Mộng Kỳ, nàng che cái khăn màu tím nhạt, mà Vân Mộng Kỳ che khăn màu tím sậm, không thấy rõ dung mạo của nàng ta, nhưng mà từ tư thái phong tình vạn chủng của nàng mà nhìn, có lẽ thuộc về loại nữ nhân thiếu phụ, là vưu vật bất cứ nam nhân nào gặp qua cũng phải giơ ngón cái tán thưởng.
- Thì ra là trưởng lão Bái Nguyệt Tông, không biết tới lĩnh vực của Tử Thiên Tông chúng ta muốn làm gì?
Mộc Ân nhìn năm người kia hỏi thăm. Đồng thời cũng âm thầm đề phòng, đối phương rõ ràng che dấu hành tung mà tới, có thể thấy được trong lòng có dị tâm, chẳng lẽ tin tức tinh quáng bị lộ ra ngoài?
- Tại hạ Bái Nguyệt Tông Mộ Cơ, đây là mấy trưởng lão của bổn tông, trùng hợp đi ngang qua nơi đây, biết rõ trưởng lão quý tông làm việc ở đây, đặc biệt tới đây hỏi thăm, có chỗ quấy rầy xin hãy tha lỗi!
Nữ tử che mặt kia cung kính thi lễ với Mộc Ân bên này.
Giọng của nàng như nước suối tươi mát, giống như thấm vào lòng người, làm cho người ta cảm thấy hết sức êm tai.
Nghe đối phương cho biết họ tên, Mộc Ân cùng Trương Lực cũng kinh ngạc.
Mộc Ân khôi phục thong dong.
- Thì ra là Nguyệt Nữ của Bái Nguyệt Tông, lão hủ thất kính, ta chính là Mộc Ân Mộc Kỳ Phong của Tử Thiên Tông, nếu như các vị không có chuyện gì thì rời đi đi, bổn tông chúng ta làm việc ở đây, không thể chiêu đãi chư vị, thất kính xin tha lỗi.
- Ha ha, chúng ta đương nhiên biết rõ quý tông làm việc ở đây, thế nhưng mà nơi này dường như là khu vực tiếp giá của hai tông, trùng hợp chúng ta cũng muốn làm ít việc ở nơi nay, chắc có lẽ không ngại đại sự của quý tông nha.
Lão giả khô gầy bên cạnh Mộ Cơ cười ha hả nói ra, thần thái vô lễ cuồng vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.