Lời này của hắn bị đè nén đã lâu, kỳ thật tộc trưởng mặt ngoài phong quang vô hạn như vậy, người nào lại biết hắn vì sự vụ lớn nhỏ của gia tộc mà nhịn bao nhiêu, quanh năm suốt tháng lại bao lâu có thể hưởng thụ được vui vẻ khi làm gia gia?
Lăng Thương làm những năm này cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi, hắn rất muốn buông xuống.
Sau khi trải qua sự kiện lần này, hắn hoàn toàn hiểu được, chính mình theo đuổi không còn là loại uy nghiêm của thượng vị giả này, mà là mỗi ngày có thể cùng tử tôn cùng nhau an hưởng niềm vui. Dĩ nhiên cũng là lúc hắn bế quan một đoạn thời gian ngăn, xem một chút có thể hay không bước vào cảnh giới Vương giai trong truyền thuyết kia không, đây mới là hiện tại mà hắn muốn theo đuổi.
Bất quá, trước tiên cần phải tiêu diệt xong hai nhà Lý, Lam mới được.
- Lăng...
Ngũ trưởng lão muốn nói cái gì, nhưng cũng nói không ra.
Lăng Thương ngồi xổm xuống nhìn Lăng Mạc đã già mất mười mấy năm, thản nhiên nói:
- Nhị ca, đấu nhiều năm như vậy đổi, chúng ta cũng nên buông xuống, vì Lăng gia chúng ta nên là đoàn kết nhất trí, đợi sau khi diệt xong Lý gia cùng Lam gia, ta sẽ đem vị trí tộc trưởng truyền lại cho Lăng Vĩ, cái này ngươi có thể yên tâm.
Sau khi Lăng Mạc nghe xong, trong mắt hiện lên mấy phần thần mang hối hận, chẳng lẽ mình những năm này thật đã làm sai sao?
Sự rộng lượng của Lăng Thương khổng thể nghi ngờ để cho nội bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khong-thien-ha/713903/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.