- Tốt rồi, ngươi luyện tiếp đi, ta đi ra ngoài một chuyến.
Lăng Tiếu sờ lên đầu Bạch Vũ Tích nói.
- Thiếu gia, hai ngày trước La gia tiểu thư đến tìm ngươi, ta. . . Ta thấy ngươi đang bế quan nên không quấy rầy ngươi, ngươi. . . Ngươi sẽ không trách ta chứ?
Bạch Vũ Tích như hài từ làm sai, hơi cúi đầu nói.
- Nha đầu ngốc, cái này có gì đâu chứ, bất quá về sau nếu không phải thiếu gia bế tử quan thì ngươi có thể tới gọi ta, ta biết rõ trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, bất quá ngươi yên tâm, thiếu gia cả đời đều hảo hảo thương ngươi.
Lăng Tiếu vuốt mũi Bạch Vũ Tích một cái nói.
Bạch Vũ Tích nâng lên đôi mắt dễ thương, không nháy mắt nhìn Lăng Tiếu nói:
- Thiếu gia ngươi đối với ta thật tốt, Vũ Tích về sau biết phải làm sao đây.
Nàng trước kia không đi gọi Lăng Tiếu, hoàn thành là vì không thích La Khinh Sương, nàng còn nhớ rõ lúc ở Vị Hương Cư, nàng kia đã đả thương thiếu gia. Bất quá, bây giờ nhìn thiếu gia tựa hồ không thèm để ý, hơn nữa lại hứa hẹn với mình, nàng cảm giác mình đã nghĩ quá nhiều rồi, nàng chỉ là một tỳ nữ, có thể ở lại bên người thiếu gia đã là vinh hạnh lớn lao rồi, làm sao có thể tranh giành vị trí chính thê của thiếu gia chứ. Nghĩ đến đây, Bạch Vũ Tích cũng uốn nắn tâm tình của mình.
Lăng Tiếu rời khỏi nhà, đi về phía phương chợ.
Nhưng hắn còn chưa rời khỏi gia tộc thì Ngũ Hành Sứ Giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khong-thien-ha/257509/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.